Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Samoyed Trở Thành Chó Săn Bầu Bạn Của Lang Vương

Chương 28: Nuốt nước bọt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Còn bữa ăn nhân viên chăn nuôi chuẩn bị cho Yến Bắc cũng không hề kém cạnh An Hiệt, thậm chí còn tốt hơn một chút, nhìn qua đều toàn là thịt.

Sống chín, béo nạc, xử lý xong mùi thơm quả thật hấp dẫn sói không thể cưỡng.

Yến Bắc đã hai ngày chưa ăn gì, tuy rằng ở ngoài hoang dã, đặc biệt là vào mùa đông, sói có khi vài ngày không săn được mồi nhưng đó là đối với loài sói thông thường mà nói.

Như Yến Bắc vậy, có lẽ trước nay chưa từng đói bụng.

Hiện tại Yến Bắc đói bụng suốt hai ngày, nghe mùi thịt thơm nức, bên tai còn có một chú chó nhỏ đang ăn ngon lành, khiến bụng nó cũng sôi lên, dạ dày trống rỗng khó chịu.

Nó nuốt nước bọt, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Nó không muốn ra ngoài ăn ngay bây giờ, nếu không giám đốc và bác sĩ kia sẽ nghĩ là do An Hiệt làm bạn có tác dụng thì sao?

Dựa vào ý chí siêu cường, Yến Bắc cứ thế không rời hang.

Nhưng mà, tai nó bỗng động đậy.

Nó như nghe thấy tiếng bát thức ăn bị di chuyển, âm thanh đó càng lúc càng gần mình, cùng lúc đó còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến.

Không cần đoán, chắc chắn là chú chó nhỏ kia đang đẩy bát thức ăn lại gần.

Yến Bắc nhíu mày, mùi thịt càng gần càng thơm, nó không thể không nuốt nước bọt lia lịa mới không đến nỗi mất tự chủ.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng nó lại âm thầm có chút mong đợi.

Nếu chú chó nhỏ kia tiếp tục cầu xin mình ăn cơm, nó cũng không phải không thể nể mặt, dù sao chúng cũng coi như cùng nguồn gốc.

Chậm rãi, bóng dáng trắng muốt cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt Yến Bắc.

Nó giả vờ lơ đãng liếc qua, quả nhiên thấy chú chó nhỏ đang cố gắng cắn mép bát, kéo về phía mình.

Và cái bát đó, đầy ắp thức ăn.

Yến Bắc nhanh chóng nuốt nước bọt, rồi nhắm mắt lại giả vờ ngủ nhưng tai vẫn dựng thẳng.

Nhưng hình ảnh chú chó nhỏ cầu xin nó ăn cơm trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại nghe thấy tiếng bước chân An Hiệt rời đi.

Yến Bắc mở mắt ra, thấy cái bát thức ăn đơn độc đặt cách hang ba bốn mét, còn quả cầu lông kia thì biến mất.

Bụng lại sôi lên ùng ục, Yến Bắc cố gắng nhắm mắt lại.

Không được, không thể ăn, nó đã nói ngày mai mới ăn thì phải là ngày mai mới ăn, làm sao có thể mất mặt trước mặt chú chó nhỏ được?

Tuy rằng An Hiệt cũng không biết nó dự định ngày mai mới ăn, nhưng Yến Bắc hiển nhiên là con sói rất có nguyên tắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »