Nhưng nó cũng có chức năng của một vườn thú thông thường, mở cửa 6 ngày một tuần cho du khách vào tham quan.
Mỗi khi đến lúc này, giám đốc sẽ bảo An Hiệt ở trong sân nhà mình, tránh vô tình bị du khách làm bị thương.
Mắt Kính tất nhiên cũng rất quen thuộc với An Hiệt, khi thấy An Hiệt nó cũng bước những bước nhỏ lắc lư chạy lại.
An Hiệt đưa chân trước ấn lên tường kính: "Mắt Kính, vỗ tay nào."
Mắt Kính như hiểu được vậy, dùng đôi cánh ngắn ngủn chạm qua tấm kính với An Hiệt, kêu lên hai tiếng ngắn ngủi.
Quả nhiên, khi bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm đều là những con vật nhỏ đáng yêu, niềm vui sẽ được nhân lên gấp bội.
An Hiệt xoay hai vòng tại chỗ, cái đuôi xù mì vẫy vẫy cuộn lại.
Sau khi chào hỏi Mắt Kính xong, nó lại quay đầu đi về phía khu cáo Bắc Cực.
Những con cáo Bắc Cực kiêu ngạo và xinh đẹp tư thế lười biếng hoặc ngồi hoặc nằm, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn An Hiệt, rồi lại không hứng thú thu hồi ánh mắt.
Chúng không có hứng thú gì với "đồng loại" béo ú này, nhiều lắm là tò mò không biết nó đã ăn như thế nào mà béo đến vậy.
An Hiệt không biết lũ cáo coi nó là đồng loại, còn cảm thấy nó quá béo.
Tuy nhiên nó nhớ lại bộ phim đã xem ở kiếp trước, phim dùng chó Samoyed đóng vai cáo Bắc Cực, tạo hiệu ứng hài hước tuyệt vời.
Nghĩ vậy, nó cúi đầu nhìn thân hình tròn vo của mình, rồi lại nhìn những chú cáo nhỏ mảnh mai kia, tặc lưỡi, quả thật khác xa quá.
Sau đó nó lại đi xem những chú thỏ Bắc Cực chân dài, hải cẩu thích chơi bóng, rái cá thích chia sẻ đồ chơi...
Đi dạo một vòng lớn, nó mới đến khu sói Bắc Cực đang được làm sạch và xây dựng lại.
Vì Yến Bắc là động vật lớn nhất trong khu Bắc Cực, nên sân của khu sói đặc biệt rộng, còn được thiết kế giống môi trường hoang dã những cây cối và tảng đá đều là thật.
Tuy nhiên nơi này trước đây từng có một con gấu Bắc Cực dưỡng thương ở, mùi của nó vẫn chưa tan hết.
Ai cũng biết, sói là loài có ý thức lãnh thổ cực mạnh, nó tuyệt đối không cho phép dấu vết của động vật khác xuất hiện trong lãnh địa của mình.
Vì vậy Yến Bắc tạm thời chưa thể ở đây, phải đợi đến khi vết thương của nó lành hẳn và mùi của gấu Bắc Cực ở đây được loại bỏ hoàn toàn mới được.
Giám đốc cầm một thiết bị không rõ tên kiểm tra đo lường ở mỗi vị trí trong khu sói, sau đó nhíu mày nói với quản lý khu Bắc Cực: "Mùi của Đại Hùng vẫn chưa tan hết, cần rải thêm chất khử mùi."
Quản lý gật đầu, tỏ ý đã hiểu.