"À phải rồi, em tên là An Hiệt nhưng mọi người đều gọi em là Tiểu Gia, anh cũng có thể gọi em như vậy."
"Vết thương ở miệng anh có đau lắm không, bị thương thế nào vậy?"
"Anh có thật là sói đơn độc không? Em nghe nói sói thích sống theo bầy đàn mà."
"Trước đây anh sống ở đâu? Thế giới bên ngoài như thế nào?"
Trong vườn thú có rất nhiều động vật nhưng không con nào hiểu được lời An Hiệt nói, nên vừa gặp được một con có thể hiểu nó nói, An Hiệt vô tình trở nên lắm lời.
Tất nhiên, bản chất Samoyed vốn là một giống chó nhiệt tình và thân thiện.
Yến Bắc chưa bao giờ biết chó lại là loài ồn ào đến thế, phải biết rằng sói đều lạnh lùng, rất hiếm khi có sói nhiều chuyện.
Lúc này nghe An Hiệt lải nhải, Yến Bắc bực bội nhắm mắt lại cau mày chặt.
Yến Bắc bị thương thực sự rất nặng, từ khi tỉnh dậy lúc rạng sáng vẫn luôn phải cảnh giác, giờ thả lỏng ra thì thật sự mệt mỏi.
Nhưng nó lại có bản tính nhạy cảm, chất lượng giấc ngủ rất kém, một chút động tĩnh cũng có thể đánh thức nó.
Vì vậy An Hiệt hiện giờ cứ lải nhải không ngừng, khiến nó hoàn toàn không thể chợp mắt, đau đầu muốn nứt.
Thấy An Hiệt không có ý định dừng lại, Yến Bắc không chịu nổi nữa mà mở mắt ra, nhìn về phía chú chó ồn ào kia.
"Em thích ăn đùi gà nhất, anh..." An Hiệt đột nhiên im bặt.
Nó ngượng ngùng đối diện với Yến Bắc, mặc dù một sói một chó cách nhau một cửa sổ, khoảng cách cũng khá xa, An Hiệt vẫn cảm nhận được áp lực của việc bị một kẻ săn mồi đỉnh cao theo dõi, gáy nó chợt lạnh.
An Hiệt rụt cổ, chân trước bất an cọ cọ trên bệ cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Cái đó..."
"Câm miệng." Đó là câu nói đầu tiên của Yến Bắc kể từ khi tỉnh lại.
An Hiệt: "!" Nó hiểu được!
Ngoài ngôn ngữ con người ra, cuối cùng nó cũng hiểu được ngôn ngữ của một loài động vật khác!
Rào cản ngôn ngữ đã bị phá vỡ!
An Hiệt suýt khóc vì vui sướиɠ, điều này khác hẳn với việc giao tiếp giữa nó và con người. Nó chỉ đơn phương hiểu được ngôn ngữ con người, trong khi con người không thể hoàn toàn nắm bắt ý của nó.
Nhưng Yến Bắc thì khác, nó có thể giao tiếp với mình!
"Anh quả nhiên hiểu được lời em nói!" An Hiệt phấn khích đến nỗi cái đuôi vẫy như cánh quạt, hưng phấn nhảy tại chỗ, chân cào cào cửa kính, vui sướиɠ không thể tả.
Yến Bắc nhíu mày nhìn nó, không hiểu tại sao việc này lại đáng để hưng phấn đến thế.