Chương 1: Báo thù hai con báo đốm

Cuối mùa thu khô hanh tại Tinh vực thứ hai của Hoa Hạ.

Khi hoàng hôn nhuộm hồng nửa bầu trời, trong vườn thú hoang dã lớn nhất và duy nhất của Thủ Đô Tinh, hàng ngàn con vật vừa ăn xong bữa tối, tất cả đều lười biếng ngáp ngủ.

Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ, ví dụ như chú chó Samoyed đang ngồi xổm trên lối đi bộ kia.

Chú Samoyed này khoảng sáu tháng tuổi, toàn thân phủ một lớp lông trắng mượt mà, không một chút tạp sắc. Chiếc khăn tam giác màu san hô nhạt quanh cổ càng làm nổi bật vẻ thuần khiết xinh đẹp của bộ lông trắng muốt.

Lúc này, đôi tai tam giác hồng hào của nó dựng thẳng đầy phấn khích, cái đuôi vểnh lên đung đưa nhanh nhẹn, bộ lông xù mịn tung bay trong gió, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ đáng yêu.

Đôi mắt đen láy tròn xoe đang chăm chú nhìn chằm chằm vào con gấu mật đang có ý định "vượt ngục" trên bức tường phía trước.

Thấy con gấu mật sắp vượt ngục thành công, An Hiệt hào hứng dậm chân liên tục, cái đuôi quạt lấy quạt để.

"Cố lên nào anh Húi Cua!" An Hiệt hóng hớt không sợ chuyện lớn, không nhịn được hô lên một tiếng.

Anh Húi Cua đã bò đến bên ngoài tường rào lập tức trừng mắt nhìn An Hiệt.

An Hiệt hoảng hốt, vội vàng nhìn quanh cảnh giác, xác nhận không có nhân viên chăm sóc nào ở gần đây mới yên tâm.

Nhìn lại phía anh Húi Cua, phát hiện đối phương đã lén lút bò về phía khu vực của báo ở không xa.

Quả nhiên là muốn đi đánh nhau!

An Hiệt lập tức đuổi theo, nóng lòng muốn xem trận chiến này.

Đây đã là lần thứ năm anh Húi Cua vượt ngục.

Lần đầu tiên vượt ngục, đối phương là vì ăn vụng con rắn nhỏ ở khu bên cạnh, kết quả tiếng gầm từ khu báo gần đó đã kinh động nhân viên chăm sóc, phá hỏng giấc mơ về một bữa tiệc lớn của anh Húi Cua.

Từ đó, anh Húi Cua mang thù và hai con báo đốm kia trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Ba lần vượt ngục sau đó của anh Húi Cua đều là để đi đánh nhau với lũ báo, chỉ có điều lần trước bị hai con báo đánh cho thê thảm, phải nằm viện hơn một tháng.

Sáng nay mới ra viện, nó đã lại muốn đi báo thù.

An Hiệt là chú chó được giám đốc vườn thú yêu quý nhất, cũng là con vật tự do nhất trong toàn bộ vườn thú.

Gặp lúc hôm nay giám đốc không có nhà, An Hiệt nhất định phải nắm chắc cơ hội xem náo nhiệt.

Không đúng, làm sao nó có thể chỉ xem náo nhiệt chứ, rõ ràng là vì bảo vệ an toàn cho các con vật!