Chương 2: Mở khóa nhiệm vụ người mới

----------------

Lời của edit: Do lần đầu edit nên mình vẫn chưa biết số lượng từ 1 chương cần bao nhiêu, mình vừa xem lại chương 1, thấy hơi ngắn thật nên đã chỉnh sửa lại cho dài tí, cùng vs xưng hô của Ngũ Bàng và Sầm Sanh. Nên nếu mn có đọc chương 1 phiên bản đầu thì có gì đọc lại nha.

Cảm ơn mn nhiều ^ v ^

-----------------

Sau khi lời tự thuật nói xong thì không có động tĩnh gì nữa. Dù Sầm Sanh có gọi thế nào, lời tự thuật cũng đều không xuất hiện.

Ngũ Bàng đã bị cậu đuổi đi, để lại Sầm Sanh một mình trong phòng. Tòa nhà dân cư kiểu cũ này rõ ràng cách âm không tốt, nhưng cậu lại không thể nghe thấy một âm thanh nào.

Không có âm thanh chuyển động trong hành lang, không có cuộc trò chuyện của những người hàng xóm trong tòa nhà, thậm chí ngay cả tiếng côn trùng ồn ào, khó chịu thường ngày cũng biến mất.

Trong căn nhà thuê yên tĩnh đến chết người, mùi nhan nồng nặc đến nỗi khiến người ta choáng váng. Trong căn phòng khách tối mờ, dường như có một ánh nhìn mờ nhạt như có như không dán chặt vào người Sầm Sanh.

Sầm Sanh có thể nghe rõ ràng tiếng thở dốc gấp gáp khẩn trương của cậu.

Cậu có trí nhớ rất tốt, có thể nhớ chính xác những gì lời tự thuật nói chỉ sau một lần nghe. Cậu nhớ lại nội dung mà cậu đã nghe được, cố gắng hiểu ý nó.

Khi Sầm Sanh 15 tuổi, lời tự thuật bắt đầu kể những cuốn tiểu thuyết trinh thám huyền nghi trong đầu cậu. Mỗi câu chuyện nó kể đều hoàn toàn phù hợp với trải nghiệm của Dung Dã.

Trước đây, lời tự thuật chỉ bật lên để tóm tắt sau khi sự việc đã kết thúc, sẽ không nói về những điều chưa xảy ra.

Đợi đã, lần này lời tự thuật còn nói cái gì? Trừ 10 điểm giá trị thiện, đạt được cơ hội xem trước chương?

Cho nên chương và đoạn nó vừa nói đến là tương lai của cậu?

Cậu phải chết, hoặc là nói, cậu sắp gặp nguy hiểm chết người?

Sầm Sanh đột nhiên cảm thấy thật hoang đường. Cậu biết tiểu khu Ân Hà rất nguy hiểm, trước khi đến đây cậu đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.

Cậu không sợ chết , nhưng cậu mới chuyển đến, còn chưa kịp tiếp xúc với những người ở đây. Làm sao mà nguy hiểm lại ập đến nhanh như vậy?!!

Chẳng lẽ tên tội phạm giam cầm Dung Dã đã nhận ra cậu, hơn nữa còn biết cậu là trợ lý của Dung Dã?

Sầm Sanh xoa xoa mặt, trong đầu cậu nhanh chóng hiện lên từng khuôn mặt một.

Đó là những hộ gia đình cậu gặp khi vào tiểu khu Ân Hà hai lần. Trong trí nhớ của cậu, những người này đều cư xử bình thường, không ai đặc biệt chú ý đến cậu.

Lời của lời tự thuật càng khiến Sầm Sanh thêm bất an. Cậu hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại.

Nắm tay nắm cửa lần nữa, giọng nói của lời tự thuật cũng không xuất hiện.

Cửa phòng ngủ của bạn cùng phòng đã bị khóa, Sầm Sanh vén vạt áo lên, lấy sợi dây kẽm mỏng giấu trong thắt lưng ra. Sau khi chắc chắn rằng trên cửa không còn đồ trang trí nào khác, cậu thuần thục cạy mở ổ khóa.

Ngay khi mở cửa phòng ngủ ra, mùi máu và mùi hôi thối trong nháy mắt xộc thẳng tới.

Đó là mùi của thi thể thối rữa.

Hơi thở của Sầm Sanh dừng lại trong giây lát, tâm tình trực tiếp chìm xuống đáy cốc. Tay chân cậu lạnh ngắt, đầu óc trống rỗng. Sau khi choáng váng hai giây, cậu nhanh chóng bước vào phòng để tìm nguồn gốc của mùi thi thể.

Kỳ thực không cần tìm kiếm, trong phòng ngủ nhỏ khắp nơi đều có ruồi. Nơi có nhiều ruồi nhất là nơi có thi thể.

Sầm Sanh đi tới góc phòng, đứng trước một cái rương chứa đầy ruồi, thân thể không tự chủ được mà run rẩy. Lý trí nói với cậu rằng Dung Dã, người cao 188 cm, cho dù có bị phân thành từng mảnh cũng không thể nhét vừa vào một chiếc rương chứa đồ cỡ này. Nhưng Sầm Sanh vẫn rất lo lắng, cậu sợ sẽ nhìn thấy cái đầu đã chết của người yêu.

Ngón tay run rẩy mở rương, vẫy tay đuổi ruồi đi, Sầm Sanh cuối cùng cũng thấy rõ thứ hôi thối bên trong. Bên trong chiếc rương là một con gà trống đã chết từ lâu và một con chó mực đã bị cưa đầu.

Không phải bạn trai của cậu.

Sầm Sanh lập tức mất hết sức lực, hai chân mềm nhũn, đỡ lấy bệ cửa sổ thở phào nhẹ nhõm.

Cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Một thám tử giàu kinh nghiệm như Dung Dã chắc chắn sẽ không chết. Anh ấy chẳng qua là đang bị nhốt.

Anh ấy nhất định vẫn còn sống, chỉ cần cậu cố gắng một chút, thông minh hơn chút thì có thể tìm được Dung Dã về.

————

Gạt đi những giọt nước mắt sợ hãi, Sầm Sanh bắt đầu lục soát phòng ngủ của bạn cùng phòng.

Trên bàn đặt rất nhiều đồ chơi súng nước, xuyên qua lớp nhựa mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy súng nước chứa đầy chất lỏng sền sệch.

Sầm Sanh mở món đồ chơi ra ngửi thử, là mùi máu.

Nghĩ tới xác động vật trong rương chứa đồ, Sầm Sanh khẽ cau mày.

Bạn cùng phòng đã gϊếŧ con gà trống và con chó mực, có lẽ là muốn dùng máu của chúng để xua đuổi tà ma. Cô còn dán những lá bùa màu vàng và gương bát quái trên cửa, trong phòng khách còn cung phụng tượng thần.

Bạn cùng phòng cảm thấy mình đã đυ.ng phải quỷ.

Hoặc có lẽ cô ấy thực sự đã gặp quỷ!

Rốt cuộc đã có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?

Bạn cùng phòng đυ.ng phải quỷ cùng với sự biến mất của Dung Dã. Rốt cuộc giữa hai bên có mối liên hệ nào không?

Sầm Sanh không sợ kẻ gϊếŧ người, dù có là kẻ sát nhân biếи ŧɦái hay tàn ác đến đâu, cậu cũng dám xách suý côn xông lên. Nhưng cậu rất sợ ma quỷ, hơn nữa còn không thể xem bất kỳ bộ phim hay chương trình truyền hình nào liên quan đến quỷ.

Bầu không khí chung của 404 khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Trong khi suy nghĩ, Sầm Sanh lục lọi toàn bộ phòng ngủ của bạn cùng phòng một lần. Ngoại trừ những lá bùa màu vàng dày đặc trên tường thì không có gì đặc biệt cả.

Sau khi trả lại từng món đồ một về vị trí cũ, Sầm Sanh quay đầu nhìn tủ quần áo lớn đối diện giường. Chỉ còn lại nơi đó là chưa điều tra.

Điện thoại trong túi rung lên hai lần, là Ngũ Bàng gọi điện thoại tới.

"Tiểu Sanh, sao cậu còn chưa xuống? Cần sắp xếp đồ đạc nhiều như vậy sao? Có cần anh lên giúp cậu không?"

Giọng nói lớn của Ngũ Bàng và những tiếng ồn ào trên đường phố đã phần nào xua tan bầu không khí u ám, ngột ngạt trong phòng 404.

Cơ thể căng thẳng của Sầm Sanh dần dần thả lỏng. Cậu không vội cúp điện thoại, nghiêng đầu kẹp điện thoại, vừa cạy ổ khóa cửa tủ quần áo vừa trò chuyện với Ngũ Bàng.

"Không sao đâu, em sẽ làm nhanh thôi. Chỉ còn lại mấy bộ quần áo. Mập ca, hôm nay chị dâu có đi làm không? Đám cưới của anh, em không kịp đến tham dự, không bằng lúc này mời anh cùng chị dâu đi ăn cơm, mang theo con gái của anh nữa. Em còn chưa gặp Linh Linh."

"Tiểu Tuệ đã đưa linh Linh về nhà mẹ cô ấy vào ngày hôm kia rồi, tuần tới mới trở về. Vì vậy chỉ có hai chúng ta cùng ăn thôi. Gần đây không có cửa hàng đồ ăn ngon nào. Hay chúng ta nên đi xem phim và hát một bài K, chịu đựng đến tối uống rượu ăn xiên nướng? * "

(* nguyên văn: 要不我们去看个电影唱个 K, 熬到晚上去喝酒撸串?

Dịch: ‘nếu không chúng ta đi xem cái điện ảnh xướng cái K, ngao đến buổi tối đi uống rượu loát xuyến?’ // không biết câu này nghĩa nguyên văn câu này là gì nên mình tạm dịch như vậy, nào mình tra được sẽ sửa lại sau ^ v ^)

"Ăn xiên nướng cũng không sao, năm nay em khám sức khỏe, bác sĩ yêu cầu em không được uống rượu."

Bạn cùng phòng quá chú trọng đến quyền riêng tư cá nhân, thậm chí còn dùng xích sắc xích tủ lại, trên đó treo một chiếc khóa kiểu cũ.

Nói được vài câu, Sầm Sanh liền cạy mở được chiếc ổ khóa rỉ sét.

Vừa mở cửa tủ ra, cậu liền đối diện với một khuôn mặt một người phụ nữ, khuôn mặt tái nhợt, không có chút máu.

Sầm Sanh giật mình, suýt đánh rơi điện thoại xuống đất.

———

Phòng ngủ của bạn cùng phòng đã kéo rèm, đèn cũng không bật được. Ánh sáng trong phòng mờ mịt, xuyên qua khe hở giữa các bộ quần áo, người ta mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài đang đứng trong tủ.

Đôi mắt đen và trống rỗng của cô đang nhìn thẳng vào Sầm Sanh.

Sầm Sanh nhìn kỹ vào ánh mắt người phụ nữ, đây không phải là người thật.

Cậu cầm suý côn đẩy ngăn che đậy quần áo ra, để lộ hình vẽ in trên tấm ván của tủ.

Người phụ nữ trong ảnh và người thật cao ngang bằng nhau, cô ấy có mái tóc đen rối tung, mặc một chiếc váy dành cho thai phụ. Vẻ mặt vô cùng kinh hãi, như thể nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ kinh hoàng.

Không biết người ta sử dụng chất liệu gì, nhưng người phụ nữ ấy trông sống động như thật, như thể cô ấy sẽ bước ra từ bức tranh trong giây tiếp theo.

Tại sao bạn cùng phòng lại in hình thai phụ lên tủ quần áo? Còn dùng dây xích để khóa tủ quần áo lại?

Sầm Sanh nhìn quanh, nhíu mày nhìn những tấm bùa màu vàng dán khắp phòng ngủ.

Cậu đã thay đổi ý nghĩ.

Bạn cùng phòng hình như không phải là người có thể uy hϊếp được Dung Dã, có lẽ cô ấy chỉ là người biết rõ tình hình mà thôi. Hơn nữa, cô còn gặp phải quỷ, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, cuộc sống của cô đã trở nên hỗn loạn.

Mặc dù hiện tại Sầm Sanh cũng không tốt hơn là bao, tuỳ thời đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng cậu vẫn cảm thấy cô gái này có chút đáng thương.

Nếu cậu có thể chắc chắn rằng cô không phải là người xấu, không gây ra mối đe dọa nào cho cậu và Dung Dã thì cậu sẵn sàng dùng hết khả năng để giúp đỡ cô.

Sầm Sanh nhấc điện thoại lên, kiếm cớ cúp máy Ngũ Bàng. Chụp lại hình ảnh thai phụ trong tủ, chuẩn bị trở về sẽ tra thông tin của cô.

Sau khi dọn dẹp dấu vết, cậu quay trở lại phòng ngủ, tìm trong vali những dụng cụ mang theo từ văn phòng thám tử, lắp đặt camera giám sát ở mỗi phòng.

Tủ quần áo trong phòng ngủ rất kỳ lạ, Sầm Sanh điều chỉnh góc độ, tập trung quan sát chiếc tủ quần áo lớn.

Những điều này không được dạy ở trường học, đều là cậu đã học được tất cả từ Dung Dã.

Nghĩ đến người yêu đã mất tích, Sầm Sanh khẽ dừng động tác trên tay, hốc mắc có chút ê ẩm.

Họ sống với nhau được 5 năm, cùng ăn cùng ở, chỉ kém ngủ cùng một giường.

Bạn bè thường nói đùa rằng họ gắn bó với nhau hàng ngày, không ai khác có thể chen vào, không bằng dứt khoát kết hôn luôn.

Dung Dã cũng muốn cùng cậu kết hôn, vài ngày trước khi anh ấy biến mất, anh ấy còn đi định chế nhẫn cầu hôn.

Sầm Sanh xoa xoa mi tâm, ép mình tiếp tục tập trung vào vấn đề trước mắt.

Không biết có phải bầu không khí ở 404 quá kiềm nén khiến cậu bị suy nhược thần kinh hay không. Khi lắp camera giám sát, cậu luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cậu không thể xác định chính xác nguồn gốc của tầm mắt đó, chẳng qua đó chỉ là trực giác mà cậu đã phát triển qua nhiều năm.

Sầm Sanh nghi ngờ chủ nhà hoặc bạn cùng phòng đã lắp camera giám sát trong phòng khách trước. Sau khi làm xong việc chuyện trên tay, cậu cố ý kiểm tra cẩn thận một lần, không phát hiện điều gì bất thường.

Cậu ngập ngừng quay đầu lại nhìn vào bức tượng thần đối diện với cửa, chỉ còn lại khu vực đó là không có kiểm tra.

Bố trí trong phòng khách mang lại cảm giác tôn giáo mãnh liệt. Sầm Sanh có chút sợ hãi trước bức tượng thần nên ngậm một miếng sô cô la trong miệng để bình tĩnh lại trước khi dám chạm vào nó.

Khoảnh khắc đầu ngón tay cậu chạm vào bức tượng, đôi mắt của Sầm Sanh đột nhiên mở to.

Lời tường thuật lại vang lên.

[Phát hiện ‘Sầm Sanh" chạm vào một vật thể đặc biệt - tượng Thông Minh Hiển Thánh nương nương]

[Chúc mừng ‘Sầm Sanh’ đã thành công mở cốt truyện của "Chuyện ma quỷ ở Ân Hà" - Vụ án gϊếŧ người 404]

[Ở phòng 404 vào lúc đêm khuya, tiếng la hét sợ hãi kéo dài từ nửa đêm cho đến rạng sáng. Những người hàng xóm thân thiện và nhiệt tình khai với cảnh sát đến điều tra rằng đêm qua họ đã dùng dao và rìu phá cửa nhưng không có ai trong phòng 404. Nhưng tiếng hét thảm thiết thê lương vẫn vang vọng khắp hành lang. 】

[Chúc mừng ‘Sầm Sanh’ đã mở khóa nhiệm vụ người mới]

[Là một trợ lý thám tử tốt bụng và chính trực, bạn quyết định điều tra câu chuyện đằng sau vụ án gϊếŧ người 404, ngăn chặn vụ gϊếŧ người xảy ra và giúp đỡ những nạn nhân đáng thương, bất lực.】

[ nhiệm vụ khen thưởng: hệ thống mô phỏng Thánh phụ, giọng nói trợ lý trí năng 1 đối 1]

[Có nhận nhiệm vụ tân thủ không: có/có]

Sầm Sinh: ...?

Cậu đã biết lời tự thuật được mười hai năm, đây là lần đầu tiên cậu biết rằng nó không chỉ có thể nói về sách nói mà còn kể chuyện cười.

--------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi tới rồi! Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong khoảng thời gian 2023-08-06 17:42:45~2023-08-07 17:19:02~

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã ném mìn: Feng Chuiluo và Serein 1;

Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới dung dịch dinh dưỡng: Serein 54 bình;Phi chi hữu phi chi 40 bình;Ku Shi Zi 32 bình;Xiêu Tiêu Diệp người như mèo 20 bình; nam mộc 15 bình; yuzu Haruka, Mei haobi, a li, du shaoqing, la ze 10 bình; Wu Shiya, Hoài Thanh, Shanchui Xiemu, Multi Yibing, Rongrong 1 chai;

Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!