Quyển 3 - Chương 9

Khúc Ngư chỉ đến văn phòng hội học viên một chuyến, không hiểu sao đã trở thành thư ký của hội trưởng, mà hiện tại, cậu đang ngồi trong phòng làm việc của hội trưởng làm bài tập.

Vừa rồi Ninh Từ Hành giao cho cậu một nhiệm vụ đơn giản --- thống kê danh sách ứng cử viên tham gia tranh cử. Sau đó Ninh Từ Hành lại mở máy tính trước mặt cậu, tự mình bắt đầu xử lý những chuyện khác.

Khúc Ngư cũng mở máy tính, nhưng không vội mở bảng biểu, mà ánh mắt lướt qua màn hình máy tính, quan sát Ninh Từ Hành. Một nhân vật chính khác trong nhật ký hôm nay của cậu là Ninh Từ Hành, phải cẩn thận quan sát, có tư liệu sống mới có thể viết được, dù là ý da^ʍ cũng khó mà tưởng tượng.

Thế là cậu bắt đầu quan sát khuôn mặt và dáng người Ninh Từ Hành, nhưng anh mặc đồng phục học sinh, nhìn không ra dáng người, vì thế cậu bắt đầu từ mặt. Nhìn từ khoảng cách gần, khuôn mặt Ninh Từ Hành cũng không làm người ta vỡ mộng, ngũ quan sắc sảo, khi không cười thiếu mất mấy phần dịu dàng, nhiều thêm một chút lạnh lùng, nốt ruồi nhỏ trên môi, nhìn từ xa không thấy rõ.

Sau đó là bàn tay, ngón tay thon dài, khớp xương hơi nhô ra, móng tay được cắt gọn, trên mu bàn tay có gân xanh uốn lượn.

Khúc Ngư ghi nhớ nét mặt và bàn tay anh trong lòng. Hôm nay cậu định viết Ninh Từ Hành lấy tay mở rộng cho "tôi", sau đó ở trong văn phòng hội học sinh thế này thế kia. Trong lòng cậu vẽ ra một dàn ý đại khái.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Khúc Ngư lấy lại tinh thần. Chẳng biết Ninh Từ Hành đã ngừng làm việc từ lúc nào, mà đang chống cằm, mỉm cười nhìn cậu.

Đang nghĩ gì vậy? Cũng không thể nói là đang có ý da^ʍ với anh. Trong lòng Khúc Ngư nghĩ như vậy, nhưng cậu lấy giấy ghi chú ra viết lên bốn chữ: Không nghĩ gì cả.

Ninh Từ Hành nhìn chữ cậu, âm cuối kéo dài, "Thế à... Nhưng tôi cảm thấy ánh mắt vừa rồi của cậu rất kỳ quái."

Kỳ quái à? Khúc Ngư không nhìn thấy mắt mình, không thể phán đoán được. Chẳng lẽ cậu có ý da^ʍ với Ninh Từ Hành, dù cách mắt kính cũng có thể bị nhìn ra?

"Được rồi, tôi nói đùa thôi." Ninh Từ Hành khẽ cười, "Vừa rồi tôi thấy cậu ngẩn người."

Thật ra không phải đùa. Ánh mắt Khúc Ngư bình thường rất bình tĩnh, bình tĩnh đến không hề dao động, thậm chí có chút trống rỗng, như ao tù nước đọng, mà vừa rồi lại tập trung tinh thần nhìn chằm chằm nơi nào đó, sau đó bắt đầu thả lỏng, tỏ ra chút mơ màng, như dáng vẻ sau chuyện đó bị làm cho thất thần.

Lộ ra vẻ mặt như vậy với một người con trai khác...

Ninh Từ Hành lại bắt đầu viết.

Khúc Ngư bắt đầu nhìn chằm chằm màn hình làm bảng thống kê, dựa vào tài liệu Ninh Từ Hành gửi tới, năm phút là xong. Trước kia ở thế giới khác cậu từng đóng vai nhân viên văn phòng, vì vậy có thể dễ dàng ứng phó với cường độ làm việc của hội học sinh trung học.

Ninh Từ Hành nhíu mày, có chút ngạc nhiên với tốc độ của Khúc Ngư, bảng biểu được gửi tới cũng rất cẩn thận tỉ mỉ.

"Năng lực làm việc của cậu còn xuất sắc hơn tôi tưởng." Anh cười vươn tay về phía Khúc Ngư, "Sau này hợp tác vui vẻ!"

Khúc Ngư vươn tay, sau đó bị nắm chặt. Bàn tay của cậu nhỏ hơn tay Ninh Từ Hành, như thể được anh bao bọc hoàn toàn.

"Nếu không có việc gì thì cậu tranh thủ đi ăn đi? Đừng để đói bụng." Ninh Từ Hành hơi áy náy nói: "Vốn định mời cậu đến căn tin ăn bữa cơm, nhưng tôi còn phải đến văn phòng giáo viên một lát. Lần sau chúng ta có rảnh thì cùng ăn nhé?"

Khúc Ngư viết trên tờ giấy: Được, vậy tôi đi trước.

Ninh Từ Hành khoát tay với cậu, "Có thời gian rảnh thì tới đây nha."

Khúc Ngư rời khỏi văn phòng hội học sinh, trước tiên quay về ký túc xá để đồ, sau đó đến cửa hàng tiện lợi mua bánh mì và sữa, rồi lại trở về ký túc xá.

Thay vì ra căng tin ăn tối, cậu ngồi xuống bàn vừa làm bài tập về nhà vừa gặm bánh mì.