Quyển 3 - Chương 7

"Không phải tôi bảo cậu dọn đi sao?" Thích Tự và cậu cách nhau rất gần, ánh mắt sắc bén, ngữ khí không tốt hỏi: "Cậu còn ở lại đây làm gì?"

Khúc Ngư tránh ánh mắt hắn, hơi cúi đầu, cụp mắt nhìn chằm chằm xuống đất.

Thích Tự lại nhìn tờ giấy trong tay, xé thành từng mảnh trước mặt Khúc Ngư, sau đó rơi xuống sàn nhà như tuyết rơi.

Khúc Ngư lẳng lặng nhìn mảnh giấy rơi xuống, trong lòng cũng không có cảm giác gì.

"Không phải cậu muốn xin lỗi sao? Thế này đi, cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi có thể cân nhắc tha thứ cho cậu." Thích Tự hung hãn nói.

Đầu gối Khúc Ngư đã khụy xuống, mắt thấy sắp chạm nền nhà, cánh tay lại bị Thích Tự dùng sức túm lấy.

"Bảo quỳ cậu liền quỳ?! Khúc Ngư, cậu còn có tôn nghiêm không thế?" Thoạt nhìn Thích Tự càng giận hơn.

Khúc Ngư: "..."

Mạch não ngoằn nghèo khúc cua của Thích Tự, cậu có chút theo không kịp.

Khúc Ngư còn đứng ở cửa, như đang bị phạt đứng. Thích Tự ngồi xuống bàn không nói một lời, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, có vẻ hơi nôn nóng.

Một lát sau, hắn mới mở miệng lần nữa:

"Muốn ở lại tiếp cũng được, nhưng tôi có một số điều kiện, nếu cậu không đồng ý thì lập tức dọn đi. Tôi không quan tâm trong trường còn chỗ trống hay không, cậu ngủ ngoài đường cũng không liên quan đến tôi."

Khúc Ngư gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Thích Tự tiếp tục nói:

"Thứ nhất, cậu chịu trách nhiệm toàn bộ việc vệ sinh ký túc xá. Thứ hai, đồng phục của tôi do cậu giặt, không được dùng máy, chỉ có thể giặt tay, cũng đừng để tôi phát hiện cậu làm những chuyện ghê tởm với quần áo của tôi. Thứ ba, bài tập của tôi do cậu làm, cậu bắt chước chữ viết của tôi, không được để bị phát hiện, lỡ bị phát hiện thì cậu chịu toàn bộ trách nhiệm. Thứ tư, tôi không đem thẻ, cho dù tôi về trễ thế nào cậu cũng phải mở cửa cho tôi ngay. Thứ năm, ngoài ký túc xá giả bộ không quen biết tôi, đừng lôi kéo làm quen với tôi cũng đừng tỏ ra rất thân với tôi."

Nói xong, Thích Tự nhếch môi, lộ ra một nụ cười xấu xa, "Thế nào, không phải nói muốn chuộc lỗi sao? Những điều kiện này cậu làm được chứ?"

Khúc Ngư tuy rằng im lặng một lát, nhưng vẫn gật đầu.

Dù sao thì cậu làm sai trước, trong khoảng thời gian này chỉ cần nhịn một chút, chờ có chỗ trống lập tức dọn đi là được rồi.

Tuy Thích Tự phù hợp là mục tiêu nhiệm vụ đủ tiêu chuẩn, nhưng Khúc Ngư cảm thấy mình không có tí khả năng có thể yêu đương với hắn, bởi vậy không bằng dọn đi sớm một chút.

Thích Tự không ngờ mình cố ý gây khó dễ cũng không khiến Khúc Ngư biết khó mà lui. Khuôn mặt của người bạn cùng phòng này luôn giấu dưới tóc mái và kính mắt, tính cách u ám, lại không biết nói chuyện, ai mà ngờ cậu lại làm ra chuyện ghê tởm như thế.

Hắn ngồi trước bàn nghịch điện thoại, thêm wechat của Khúc Ngư, chú thích là bạn cùng phòng đồng tính bốn mắt biếи ŧɦái chết tiệt, sau đó gửi bài tập của mình qua, sau đó lấy mấy quyển sách luyện tập trong tủ ra, ném lên bàn Khúc Ngư.

Cuối cùng Khúc Ngư cũng có thể ngồi xuống, cậu mở sách luyện tập ra nhìn một chút, độ chính xác trung bình, nét chữ rất phóng khoáng.

"Đừng lật lung tung!" Thích Tự ở bên cạnh quát.

Không lật thì bắt chước chữ viết kiểu gì? Trong lòng Khúc Ngư thầm hỏi. Tính Thích Tự vui buồn giận dỗi thất thường, âm tình bất định, trước mắt chỉ có âm, không có tình.

Vì thế giờ nghỉ trưa, Thích Tự ghé vào bàn ngủ, Khúc Ngư làm bài tập giúp hắn.

Giờ nghỉ trưa vừa kết thúc, Thích Tự lập tức rời khỏi ký túc xá. Buổi chiều là môn tự chọn, môn học của họ không giống nhau, Khúc Ngư không gặp Thích Tự. Sau khi học xong, cậu trở lại ký túc xá trước, lấy điện thoại ra thêm Ninh Từ Hành vào danh sách bạn bè.

Avatar wechat của Ninh Từ Hành thuần trắng, nick name là N, Khúc Ngư thêm chú thích: Ninh Từ Hành.

Lúc thêm anh, Khúc Ngư đã ghi chú tên và lớp, vì vậy nhanh chóng được chấp nhận.