Chương 2: Trọng sinh
“Thạch Sam...”
Nghe được thanh âm, tôi ngơ ngác một hồi lâu, mới ý thức được hiện giờ mình còn chưa về với Tần gia, vẫn mang cái tên từng đã bị tôi ghét bỏ hai mươi mấy năm kia.
Thạch Sam... Mười Ba, tôi từng nghĩ vô số lần, mẫu thân lúc trước là có bao nhiêu vô tâm, mới đặt cho mình cái tên như vậy, hiện giờ tôi lại chỉ thấy may mắn.
(Thạch sam 石杉 /shí shān/ đọc giống Thập Tam 十三 /shísān/ mười ba.)
Ánh mặt trời tháng ba, chói chang có thừa, độ nóng lại không đủ, hơi lạnh thoang thoảng lẫn trong gió nhẹ.
Tôi theo bản năng sờ lên ngực, cảm nhận trái tim đang nảy lên dưới da thịt ấm áp, may mắn còn sống, may mắn hết thảy đều vẫn kịp.
“Cậu đi đâu đây, hai ngày này như thế nào một mực chạy bên ngoài?” Quách Vũ chạy chậm vài bước đến trước mặt tôi.
Quách Vũ là bạn cùng phòng của tôi, luôn luôn để kiểu tóc ngắn húi cua, chiều cao so với tôi không chệnh lệch lắm, nhưng thân thể thì khỏe khoắn hơn rất nhiều, màu da hơi đậm, cười rộ lên rất có lực sát thương, lại là người hài hước, tính cách thật khiến người ta yêu thích.
Tôi cười cười với cậu: “Mới vừa đi phỏng vấn.”
Vừa tỉnh dậy phát hiện bản thân vốn đã gặp tai nạn giao thông, lại bình yên nằm trong căn nhà cũ, tôi phải mất một đoạn thời gian thật dài mới có thể tiêu hóa chuyện này là thật, cả kỳ nghỉ đông của tôi đều trôi qua đến có chút vô tri vô giác, chờ đến khi đi học lại, mới phát hiện đã sắp tốt nghiệp mà tôi ngay cả chỗ thực tập cũng chưa tìm được.
“Lại đi phỏng vấn? Cảm giác thế nào... Di... Không nhìn ra, Tam Nhi mặc âu phục cũng rất có thần a, Khương Mạn nói không sai, thật có loại cảm giác hại nước ương dân.”
(ương = hại)
(âu phục hưu nhàn: âu phục cách điệu kiểu dáng đa dạng thoải mái)
Vì phỏng vấn, tôi cố ý đặt may một bộ âu phục hưu nhàn, tuy là tiệm may phổ thông, nhưng căn cứ theo yêu cầu của tôi, ngược lại cắt rất vừa người.
Tôi đẩy bộ móng vuốt của Quách Vũ đang hướng về phía mình, thấp giọng mắng: “Tôi hại nước nào ương dân nào, tôi nếu thực sự có bản lĩnh này, việc đầu tiên muốn làm chính là đem cậu ra thiến.”
Quách Vũ che tay, ra vẻ hoảng sợ: “Vì cái gì? Tôi vốn nghĩ cậu chỉ muốn cắt đầu lưỡi của tôi, từ bao giờ lại có thêm cái ý tưởng này?”
Tôi buồn cười nhìn cậu nói: “Tôi sao phải cắt đầu lưỡi cậu, ngược lại chỉ cần biến làm thái giám, cậu liền biết nên nói chuyện như thế nào.”
“Nương nương tha mạng... ba đời nhà tiểu nhân đều đơn...”
Không đợi người đối diện nói xong, tôi đã tát một cái: “Đừng làm rộn, về thôi.”
Đã đến học kỳ cuối cùng, việc học coi như chấm dứt, mọi người một mặt bắt đầu tìm việc thực tập, một mặt chờ đến tháng 6 bảo vệ tốt nghiệp, sinh viên năm cuối trong ký túc xá vắng đi không ít.
“Dư Minh Kiệt nói ông chủ chết tiệt của cậu ấy, đem cà phê hết hạn pha vào trong trà cho bọn họ uống, suốt ba tháng, ở công ty một lần liên hoan cũng không có, đều là bọn họ tự lén lút tổ chức.” Quách Vũ cằn nhằn liên miên với tôi.
Tôi vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa trả lời: “Cậu có thể bảo cậu ấy đổi nơi khác, lấy cậu ấy hiện tại thì...”
Lời nói ngưng trệ một khắc ngay khi cửa ký túc xá mở ra, ý cười vẫn còn đọng lại trên mặt.
Vô luận từng tưởng tượng qua bao nhiêu lần về tình huống gặp lại, nhưng khi người kia một lần nữa sinh động đứng ở trước mặt ngươi, ngươi mới biết mình căn bản không có thời gian để suy xét, máu trong người trong khoảnh khắc đều sôi trào lên, không ngừng quay cuồng trong da thịt, đốt đến xương cốt toàn thân đều phát đau.
... Thạch Sam, cậu như thế nào còn không rõ, chúng ta không có khả năng.
... Tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa, cút cho tôi!
... Cậu nếu dám động vào Dương Huyên, tôi sẽ trả lại cậu gấp bội.
... Kiếp sau chúng ta không bao giờ gặp lại nữa.
Rõ ràng người gần trong gang tấc, lại giống như cách ngàn núi vạn trùng.
Thiếu niên tao nhã, thanh khiết, tuấn lãng, giống như một một thân tùng hiên ngang ngạo nghễ, đáng quý đến không thể nói lên lời như thế, quá rực rỡ, đời đời khiến người ta bỏng mắt.
“Làm sao vậy, không vào sao?” Quách Vũ nghi hoặc chen người vào cửa, “Di... Ôn Dương trở lại rồi, như thế nào sớm vậy, còn tưởng rằng anh phải chờ tới khi bảo vệ.”
Ôn Dương buông đồ đạc trong tay xuống, nhìn qua hướng chúng tôi, thản nhiên cười: “Đương nhiên là về xem cậu có khi dễ Tam Nhi không, thuận tiện nhìn xem trời đã bị cậu chọc thủng hay chưa.”
Tôi đi theo Quách Vũ vào, chỉ cảm thấy đầu ong ong, chân hư phù bước về chỗ của mình, mạnh mẽ áp chế bàn tay đang một mực phát run, cảm giác thân thể giống như hoàn toàn mất kiểm soát rồi, tôi thậm chí không dám mở miệng nói chuyện, vô luận lúc trước đã làm bao nhiêu chuẩn bị tâm lý, hiện giờ gặp lại Ôn Dương, vẫn như cũ lòng quân tan rã.
Quách Vũ bất mãn bĩu môi: “Tâm của anh thật thiên vị, chỉ có Tam Nhi là bạn thân cùng phòng của anh, bọn em đều là nạp thẻ điện thoại được khuyến mại.”
Tôi nghe thấy Ôn Dương cười nói: “Nhà đài kia sao lại không biết làm ăn như vậy?”
Lập tức nhận thấy ánh mắt Ôn Dương đưa tới, thân thể tôi nháy mắt băng cứng lại.
Anh nói: “Mấy hôm không gặp, Tam Nhi của chúng ta lại đẹp trai hơn rồi.” Ngữ điệu nhất quán ôn nhuận trầm thấp, tôi có thể tưởng tượng được khóe miệng anh cong lên, cười đến một mảnh sái nhiên, giống như ánh bình minh ngày xuân, mang theo ôn nhu mê hoặc tâm trí người khác.
(Sái nhiên: tự nhiên, phóng khoáng, tiêu sái)
Nếu có thể, tôi không muốn nói gì cả, đối mặt Ôn Dương, tôi hiện tại ngay cả tán gẫu bình thường cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Tôi âm thầm thở dài một hơi, lại học theo giọng điệu trước kia nói: “Phải không, tự em cũng cảm thấy như thế.” Kết quả thanh âm nói ra vẫn là không được tự nhiên, thoáng mang chút run rẩy.
“Làm sao vậy, không khỏe?” Lông mày Ôn Dương khẽ nhíu lại.
Quách Vũ cũng nhìn qua: “Không a, mới vừa rồi còn bình thường mà.”
Tôi không thể không quay đầu, cố nặn ra một nụ cười, nói dối: “Không có việc gì, việc thực tập chưa đâu vào đâu, có chút lo lắng.”
Lần thứ hai đối mặt, trái tim tôi lại nhịn không được nhảy dựng, người nọ hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi lanh trắng, để cho tiện hoạt động, tay áo được xắn đến khuỷu tay, khiến cho cả người đều nghiễm thêm phẳng phiu suất khí, sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, dương quang khiến người ta hít thở không thông.
Quách Vũ khó hiểu: “A? Cậu còn lo lắng cái này, cố vấn lúc trước tôi giới thiệu cho cậu, cậu đều cự tuyệt, tôi còn tưởng cậu đã có lựa chọn tốt hơn.”
Ở đâu ra cái lựa chọn tốt hơn, tôi trước kia sở dĩ cự tuyệt, là muốn đến hỗ trợ công ty của Ôn Dương, nhưng mà sau đó mới biết được, Ôn Dương từ đầu đến cuối đều không hề có ý định này.
Đây cũng coi như là một trong những nguyên nhân lúc trước tôi giận anh, tôi không rõ vì cái gì anh có thể cùng phát tiểu Quan Lỗi, Lương Mễ này đó gây dựng sự nghiệp, mà tôi chỉ là muốn đến giúp anh, không quan tâm cái gì cổ phần công ty, không so đo cái gọi là đãi ngộ, lại bị anh cự tuyệt.
(phát tiểu: bạn cùng chơi, cùng lớn lên từ nhỏ)
Nhưng mà bây giờ tôi không còn băn khoăn những thứ này nữa, Ôn Dương làm việc đều có suy tính, một khi quyết định, rất ít người có thể cải biến, tôi cần làm chính là không đến quấy rầy anh.
“Khó có lúc em cũng không tự tin.” Ôn Dương đi tới, dựa vào cửa xoa xoa đầu tôi, “Nghĩ thoáng một chút, nếu thật không được thì chính là tổn thất của đối phương.”
Cảm nhận động tác từ đỉnh đầu truyền đến, thân thể chớp mắt cứng còng, trong lòng thầm thở dài một tiếng, nhưng đáng tiếc tổn thất không phải là của anh.
“Ân?” Có lẽ là thấy tôi có chút không yên, Ôn Dương hơi hơi cúi đầu, giơ tay lên muốn đặt xuống bả vai tôi.
Tôi theo bản năng né tránh, không chỉ Ôn Dương, ngay cả chính mình cũng có chút sửng sốt, tôi chữa cháy cười nói: “Nào dễ dàng như vậy, hy vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều, em tuy là tài hoa hơn người, mạo tựa Phan An, nhưng nếu bị người ghen tị, em cũng là hết cách, phải biết thế giới này khắp nơi đều tràn ngập kẻ ganh ghét đố kỵ.”
(Phan An 潘安 được xem như một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Người ta thường nói “đẹp như Phan An” để ngợi ca vẻ đẹp trai tuấn tú của người đàn ông)
Động tác đó của Ôn Dương rất bình thường, bất quá gọi là hành động kề vai sát cánh, Quách Vũ cũng thường xuyên làm như vậy, bình thường không hề cảm thấy gì, đổi lại là Ôn Dương làm, tôi liền sẽ hiểu sai, cảm thấy đối phương đang ám chỉ thích mình.
Hiện tại ngẫm lại thật sự là mơ hồ, đây đến tột cùng bệnh hoa si hay bệnh vương tử?
Quách Vũ nhảy lại đây kêu to: “Tam Nhi, dừng lại, ai mau tới thu phục yêu nghiệt này đi, mỗi ngày đều theo ta khoe khoang tư sắc, thật hết hy vọng rồi.”
Ôn Dương nhướng mày, mỉm cười nhìn Quách Vũ, “Như thế nào, cậu có ý kiến? Tam Nhi của chúng ta chẳng lẽ không phải tài mạo song toàn?”
Quách Vũ một tay ôm ngực, trừng lớn hai mắt làm một bộ dạng bị đả kích, thanh âm ai oán đến cực điểm: “Nô gia có chỗ nào không bằng con hồ ly tinh này, chàng vì sao lại luôn thiên vị hắn?”
Ôn Dương khoanh tay trước ngực, cười thản nhiên: “Tư sắc tầm thường, không đẹp bằng Tam Nhi nhà ta.”
“Chàng chàng chàng... Có câu nói chỉ biết người mới cười, ai nghe người cũ khóc, chàng... chàng vì sao lại đối với thϊếp như vậy? Chàng có biết hay không, có biết nô gia đã... đã mang thai hài tử của chàng?”
“...”
Quách Vũ thật sự là quá yêu diễn, chỗ nào cũng là sân khấu của cậu, đại hán tử cao gần một thước tám, học theo kiều thái tiểu nữ nhi, thật sự là rất buồn cười.
Chỗ nào có cậu sẽ liền với tiếng cười. Trước kia không để ý, hiện tại lại thật hâm mộ lạc quan cùng tiêu sái này, giống như vĩnh viễn đều không có ưu tư.
Cuộc đời tôi có một chút phiền não đến từ gia đình, còn hơn phân nửa là dằn vặt bởi vì mình là một kẻ đồng tính luyến ái, cuối cùng là vướng bận vào cái thực tế không thể thay đổi này, mới có u sầu đời trước, cùng kết cục thê thảm như thế.
“ Chàng chàng chàng... chàng là đồ không có lương tâm.” Quách Vũ còn đang dùng Lan Hoa Chỉ hướng về Ôn Dương, còn Ôn Dương thì đen mặt, biết vậy chẳng làm, sao không đâu lại đi dây vào hàng này.
Lan hoa chỉ =>
Kết quả điện thoại Quách Vũ vang lên, tiếp điện thoại, thanh âm lập tức tự động từ oán phụ khuê phòng cắt sang thân sĩ ôn nhu.
“Ân, nói chuyện phiếm cùng bạn trong ký túc, aii -- chuẩn bị tốt nghiệp có chút rắc rối, anh cho bọn họ mấy lời khuyên.”
“Không bận, cũng nói sắp xong rồi, đạo lý đều đã giảng minh bạch, chỉ chờ ngộ tính của bọn họ thôi.”
“Ai nha, không có nha, chỉ là hơi thành thục, bọn họ có chút ỷ lại vào anh.”
“Đừng cười nữa, được, anh lập tức qua gặp em, em yêu chờ...”
Đang rối rắm trong cảm xúc lại bị Quách Vũ biến thành dở khóc dở cười, tôi lúc trước thế nhưng còn ghen tị khi cậu thân cận cùng Ôn Dương, trên mặt dù không hiện, nhưng tránh không được nói lời khó nghe, mà đối phương vẫn luôn là thần kinh thô tự biên tự diễn vô tư như vậy, chưa bao giờ nghiêm túc so đo với tôi, nếu không phải trải qua lần nữa, tôi cũng sẽ không biết bản thân đã từng thật xấu xa.
“Các ngươi đối cẩu nam nam này... ông đây không hầu hạ nữa, ông phải đi tìm muội muội cầu an ủi.” Quách Vũ sửa soạn đơn giản một chút, liền cầm ví tiền cùng di động ra ngoài.
Thời gian đó chúng tôi ở bốn người, Quách Vũ đi rồi, Dư Minh Kiệt còn chưa trở lại, ký túc xá liền chỉ còn lại tôi cùng Ôn Dương, tôi có chút mơ hồ, chỉ có thể miễn cưỡng tự trấn định mở máy tính ra, làm bộ như đang tìm tư liệu.
Ôn Dương không lập tức trở về chỗ của mình, dựa lưng vào tủ quần áo, nghiêng đầu nói với tôi: “Gần đây có phải xảy ra chuyện gì rồi không, tâm tình không tốt?”
Tôi quay đầu, giống như không có việc gì nói: “Không thể nào.”
Ôn Dương cười, lại tới xoa đầu tôi: “Không muốn phản ứng anh, điện thoại cũng không nhận, còn nói không có chuyện gì, nói chút, rốt cuộc làm sao vậy?”
Ôn Dương tự xưng là hiểu tôi, nhưng lại không hề biết tôi đang mang tâm tư bẩn thỉu gì đối với mình, hoặc nói, là một nam nhân bình thường, ai lại sẽ nghĩ tới thứ đó đây?
Tôi nhớ rõ mình đời trước, thời điểm này gặp lại Ôn Dương là loại vui sướиɠ đến vô pháp ức chế, nhớ nhung trường cửu lại bởi vì chịu không nổi cách xa lần nữa, dưới sự ôn nhu quan tâm của đối phương, nhất thời nhịn không được liền bày tỏ.
Kết quả là nếm phải tư vị rơi xuống từ thiên đường.
(Đánh dấu: Ôn Dương và mấy người cùng phòng đều học đại học năm cuối nhưng không hiểu sao Ôn Dương lại hơn hai tuổi nữa ┐ (┘▽└)┌)