Chương 2: Sano Manjiro

“Thử nghiệm thành công.” Hắn trên mặt tươi cười mang tự tin, nắm lại tinh xảo bàn tay của mình.

Ở thử nghiệm xuyên qua thế giới nguyên thân chủ, Tachibana Naoto cũng nói hắn khác biệt, đủ cho thấy là không có về hắn thời gian tuyến. Cho nên hắn làm tham nhập một chút, chật đi đường ray truyện và tạo ra một dòng thời gian khác, giống như song song thế giới và nhân sinh khác nhau.

Hắn cũng không cùng tương lai song song Naoto bàn lý luận gì cả, trực tiếp nắm trở lại về mình thế giới.

Quay trở lại hắn phát hiện ra mình vẫn ở khu trò chơi cùng đứa bé vẫn ở bên cạnh. Nghĩa là nếu hắn xuyên qua lạc dòng tuyến, bên này cũng không có hắn tồn tại linh hồn hay nguyên thân linh hồn.

...

Ngày 7 tháng 7 năm 2005

Hoa Thanh đứng từ xa quảng trường nhìn đám bạn trẻ tuổi tự tìm chết, dở bên phải tay đồng hồ.

Hình như ở đây nguyên chủ như nhiệt huyết thiếu niên mạn gào thét như Sasagawa Ryohei liều mạng đòi đấu đầu lĩnh năm 3 đám này.

Vậy là mình phải tự xuất đầu?

Không, nhìn bốn đứa nhóc này đánh trước đã, sau đó thì ra ngăn cản.

...

Thời gian chuẩn đến,

Hoa Thanh thả lại tay áo.

Hoa Thanh phi nhanh tới sân, hắn nhẹ nhàng quệt chân tên mày sẹo năm 3 đầu lĩnh.

Kiyomizu Masataka cả người ngã xuống, Hoa Thanh không biết khi nào đi lên hai tay ôm lấy đầu mày sẹo vẹo sang, tiếng vặn khớp vang giòn. Kiyomizu Masataka mất đi tri giác, không tiếng động im lặng toàn sân.

Hoa Thanh thả tay, đứng lên ngoảnh mặt cười.

Hắn dang tay ra, vẫn trả lời một cách văn nhã: “Mấy người năm 3 đầu lĩnh đã không cử động được, vậy thay hắn tới đánh sao?”

“Hắn đánh ngất Kyomasa rồi!!!”

“Thay Kyomasa đại ca trả thù, tụi may!!!!!”

“Ê, chúng may tụi tập đông làm gì?”

Atsushi: “Bím tóc vàng và hình xăm rồng trên thái dương...”

“Đó là Phó Tổng Trưởng Đông Kinh卍Đảng!!

Ryuguji Ken, còn được mệnh danh là ‘ Draken ’!!!”

“Này này, Kenchin!”

“Hả? Đừng gọi tao bằng biệt danh đó Mikey.”

“Hết doraraki.”

Atsushi: “Cái tên đằng sau bị hâm à?”

“Tên đó bộ không thấy tình hình hiện tại sai?”

“Tổng Trưởng! Một ngày tốt lành!!”

Atsushi kinh ngạc, “Đó là ‘ Mikey ’ bất bại, đầu lĩnh TOUMAN.”

Tới rồi.

Hoa Thanh mắt lam ngay lập tức chạm vào hai vực sâu mắt.

Sano Manjiro kề sát lại, Hoa Thanh vẫn đứng yên nhìn hắn.

Sano Manjiro nghiêng đầu, “Mày tên là gì?”

“Take.” Hoa Thanh ôn tồn đáp lại, cảm thấy bệnh nhân này thật đáng yêu.

Sano Manjiro: “Tao muốn đầy đủ tên.”

Hoa Thanh bất đắc dĩ: “Hảo đi, họ Hanagaki tên Takemichi. Được chưa?”

“Takemichi sao....

Mày thật sự là học sinh sơ trung à?”

“Không, tôi là cao trung, tôi nhảy lớp, Mikey-kun.”

“Nga, mày học giỏi thật. Take—michi, từ hôm nay mày sẽ là bạn với tao, thế nào?” Sano Manjiro giơ tay rắn chắc lên.

“Được.” Hoa Thanh giơ lấy cánh tay bạch thon gầy, bàn tay cũng cứng cáp nắm lấy Sano Manjiro.

Bàn tay nóng của Sano Manjiro vừa ôm lấy Hoa Thanh bàn tay lạnh mát, mắt hơi nhấc lên.

“Take—michi, tay mày thật lạnh.”

Sano Manjiro bỗng nhiên nói một câu như vậy, Hoa Thanh vẫn bình tĩnh ánh mắt nhìn Sano Manjiro.

“Thật sao, tôi thì thấy bàn tay cậu thật nóng Mikey-kun.”

Sano Manjiro cuối cùng thả tay ra, trong lòng cảm thấy không hiểu sao tiếc nuối.

Sano Manjiro dẫm lên người tên mày sẹo đã bị Hoa Thanh bẻ mất tri giác hôn mê bước đi qua. “Về thôi, Kenchin.”

Ryuguji Ken: “Chúng mày đừng sau lưng làm xấu cái tên TOUMAN.”

Sano Manjiro quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh, “Take—michi, hẹn gặp lại.”

Hoa Thanh tủm tỉm thản nhiên vẫy tay đáp: “Hẹn gặp.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

¯_( ◕ _ ◕ )_/¯ Hừm, viết ngắn 714 từ vì vẫn chưa thấy ai like⋆ động lực cho mình (ủ rũ).