Chương 2: Vυ' của chị vợ có phun sữa không

“Vυ" của chị thật lớn, làm em rể vừa nhìn đã muốn nện chị.” Người đàn ông cười khẽ, sau đó trực tiếp dùng tay xoa nắn đôi nhũ hoa mềm mại, từng chút từng chút, khóe miệng hắn khẽ câu, cười đến ôn hòa: “Chị cũng đừng kêu, bằng không mọi người tới nhìn lại nói chị câu dẫn em.”

Một câu đã làm Du Tương Nhi không dám cử động, cánh môi cô run run: “Cậu làm vậy không thấy có lỗi với Nhạc Sanh sao?”

Tống Kỷ An nghe vậy cúi người, cánh môi ái muội chạm vào mắt Du Tương Nhi: “Cô ấy không dám.”

Du Tương Nhi sửng sốt.

Không dám? Chứ không phải cậu ta không sợ.

Những lời này đủ để cô hiểu là, người chống đối xử với Du Nhạc Sanh rất tốt trong miệng cô ta thực chất chỉ là một lời giả dối.

Đột nhiên trong lòng Du Tương Nhi nổi lên khoái ý bí ẩn.

Cô hoảng hốt thất thần, Tống Kỷ An đã trực tiếp ôm lấy lưng cô, người cô đột nhiên sát lại gần hắn, bị hô hấp ấm áp của hắn phả lên mặt, một đôi mắt mỉm cười dù có bị lớp kính che lấp cũng khiến cô cảm giác đôi mắt này giống như loài hồ ly giảo hoạt lại cường thế. Tiếng nói mang theo chút lười biếng của hắn vang bên tai: “Nghe Nhạc Sanh nói con chị vừa dứt sữa không lâu, liệu vυ" của chị có phun sữa không?”

Con?

Du Tương Nhi nháy mắt có chút thất thần.

Cô vừa sinh con được ba tháng đã bị mẹ chồng đuổi về, thậm chí đến đứa con trai ngốc nghếch bà ta cũng không cần, trực tiếp ném cho cô.

Con trai cô còn chưa cai sữa, Du Tương Nhi nhớ bé vô cùng.

Nhưng sau khi cô trở về, căn bản cũng không ai trong nhà chịu giúp, một đám người chỉ biết phỉ nhổ rồi ném một đống việc bắt cô làm, còn nói sợ cô ra ngoài bọn họ sẽ mất mặt.

Bọn họ thực sự làm vậy.

Không cho cô ra cửa, bắt cô ở nhà giặt quần áo nấu cơm, một bên ghét bỏ cô ăn cơm trắng nhà bọn họ.

Thời điểm cô nói muốn ra ngoài tìm việc lại bị một đám người soi mói từ đầu đến chân, rồi còn nói không cho đi. Du Tương Nhi thực sự bị nói cho tự ti, ban đầu cô bị em gái bắt gả cho tên bạn trai cũ đã trở thành tên ngốc, sau đó lại bị mẹ chồng bắt sinh con, đến bây giờ cô đã ba năm không tiếp xúc xã hội nên cũng không quá dám đi làm, cho nên cuối cùng cô đành nửa bị bắt nửa không dám ở nhà nghe bọn họ quở trách.

Cô tận lực không nghĩ đến đứa bé kia.

Rốt cuộc cha mẹ chồng có bao nhiêu mong muốn có người nối dõi tông đường cô cũng biết, chắc chắn bọn họ sẽ đối xử tốt với con trai cô.

Trong lúc đang thẫn thờ, đầṳ ѵú bỗng nhiên truyền tới cảm giác khác lạ làm cô hoàn hồn, nhìn xuống liền thấy áo ngực đã bị cởi ra từ sớm, mà bàn tay Tống Kỳ An đang bắt trọn bầu vυ" của cô.

Cảm giác kí©h thí©ɧ truyền từ ngực tới, Du Tương Nhi thấy bầu vυ" mình bị người dùng sức bóp nhẹ, ngay sau đó đỉnh vυ" bị nhéo một cái, một trận kɧoáı ©ảʍ vừa đau đớn vừa sung sướиɠ đánh úp lại.

Du Tương Nhi bị trướng sữa, gần đây đêm nào cô cũng phải tự nắn bóp bộ ngực của mình nhưng sữa vẫn không ra được, đau đớn khó chịu làm cô muốn phát hỏa.

Mà hiện tại bầu vυ" bị bàn tay to lớn dùng sức véo ấn, cảm giác thoải mái làm cô muốn kêu ra tiếng.

Bất quá Du Tương Nhi vẫn phải cắn răng nhịn xuống.

Cô rũ mắt, trong mắt là một mảnh mờ mịt, Du Tương Nhi không dám hé môi, nếu lỡ kêu thành tiếng, cô chỉ sợ mình sẽ không có chỗ dung thân.

Thấy cô như vậy, ánh mắt của Tống Kỷ An hơi u ám lại, khóe môi gợi lên một đường cong.

Hắn tùy ý nhìn gương mặt phiếm hồng của người trước mặt, lại nhìn chằm chằm tới đôi vυ" gần như lõα ɭồ.

Lớp áo bị hắn vén tận xương quai xanh của cô, đầu tiên là thấy được gọng áσ ɭóŧ, sau đó là đôi nhũ hoa cùng với đỉnh vυ" hồng nhạt lộ ra trước mắt hắn.

Đôi vυ" trắng bóng còn hằn lại dấu tay của hắn ban nãy.

“Vυ" thật trắng, thật đẹp.” Ánh mắt Tống Kỳ An nóng bừng.

Vυ" rất lớn, hai tay hắn cũng không ôm trọn được, lúc cử động sẽ lắc lư thành một độ cong xinh đẹp, đầṳ ѵú giống như hạch đào run rẩy loạng choạng kêu gọi người tới cắn.

Tống Kỷ An lẳng lặng nhìn chằm chằm, đột nhiên dơ tay ra mạnh mẽ xoa nắn đôi nhũ thành đủ loại hình dáng.

Loại cảm giác này thật không tồi, hắn cười nhẹ: “Chị vợ không tin thì nhìn xem, có phải chị cảm thấy em rể xoa đến rất thoải mái không?”

Xôn xao.

Mặt Du Tương Nhi đỏ bừng, cô cắn răng nói: “Thoải mái cái rắm, cậu muốn làm gì thì làm đi, tôi cũng không muốn bị người ta nói câu dẫn cậu.”

Du Tương Nhi cứng đầu đáp trả, tuy có chút thoải mái thật nhưng cô không muốn để hắn biết được.