Chương 1: Ngực tê rần

Trong phòng ngủ lớn, mẹ cô cười nói vui vẻ với bảy tám bà cô đầy mặt vui mừng, sự vui mừng trên mặt họ còn mang theo lấy lòng.

Du Nhạc Sanh mặc bộ đồ cưới ngăn nắp đẹp đẽ, ngẩng cổ như một con khổng tước kiêu ngạo: “Kỷ An bảo con ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, tuy rằng đến trường dạy học không có gì nguy hiểm, nhưng anh ấy rất lo lắng, sợ con sẽ bị người ta không cẩn thận va phải.”

“Cháu rể cũng không thiếu chút tiền đấy để nuôi con đâu.”

“Đúng vậy, cháu rể cũng thật thương con.”



Du Nhạc Sanh đầy mặt ngượng ngùng, vừa thấy Du Tương Nhi đi tới liền nói: “Thời điểm chị mang thai cũng phải giặt quần áo nấu cơm phải không? May mắn em không phải chịu cảnh đấy.”

“Chị con cũng không có biện pháp.”

“Chị con sao có thể so được với con, từ nhỏ đã học không giỏi, tuổi còn nhỏ đã biết lén lút tìm đàn ông, này không phải tự làm tự chịu sao?”



Du Tương Nhi nghe những lời này, miễn bàn trong lòng có bao nhiêu khó chịu, bất quá cô cũng không thể biểu lộ ra ngoài. Đối diện với ánh mắt đắc ý của Du Nhạc Sanh, cô đứng lên, che lấp khó chịu vào trong lòng, nói với mẹ: “Con đi nấu cơm trước, sợ muộn chút nữa sẽ không chuẩn bị kịp.”

“Đi đi.” Mẹ Du phất phất tay, sau đó dò hỏi Du Nhạc Sanh: “Con rể thích ăn cái gì để mẹ bảo chị con làm?”

“Kỷ An thích ăn cá chua ngọt, bất quá bây giờ con ăn gì anh ấy ăn nấy, cũng không biết có phải vì có thai hay không, gần đây con rất thích ăn đồ chua, mỗi ngày trong nhà đều phải có người làm mấy món chua để ăn.”

“Ai ui, chua nam cay nữ, Sanh Nhi con thật có phúc khí.”

“Kỷ An nói mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần con sinh anh ấy đều sẽ thích.” Du Nhạc Sanh vội vàng nói, sau đó quay qua bảo cô: “Chị nhớ làm thêm nhiều món chua vào đấy.”

Du Tương Nhi đáp ứng xong liền xoay người đi ra ngoài.

Trong lòng cô kỳ thực không thoải mái, không thoải mái bởi vì Du Nhạc Sanh luôn muốn dẫm lên cô mà đi. Hiện tại cô rơi vào tình cảnh này, Du Nhạc Sanh cũng phải chịu không ít trách nhiệm. Từ nhỏ đến lớn, chỉ bởi vì cô là chị cho nên chuyện gì cô cũng phải nhường cô ta.

Này không tính là gì.

Bạn trai, việc học, hôn nhân…đều bị Du Nhạc Sanh phá không còn gì. Việc học của cô bị Du Nhạc Sanh thay thế, bạn trai trước kia cũng bị cô ta đoạt, sau đó bởi vì bọn họ muốn tìm kiếm kí©h thí©ɧ nên đi đua motor vào ban đêm, sau cùng lại xảy ra tai nạn, bạn trai cũ kia liền biến thành kẻ ngốc. Du Nhạc Sanh trở về nhà khóc lóc kể lể một trận, trong nhà ép buộc cô thừa nhận cô là người đi với hắn, cuối cùng bị ba mẹ tên bạn trai cũ bắt cô phải kết hôn với tên đó.

Tên đàn ông kia thường xuyên nổi điên.

Du Tương Nhi sờ tay mình, ánh mắt ảm đạm.

Cô thực sự không chịu nổi nữa.

Cô thậm chí còn muốn vào nói với Du Nhạc Sinh, để cô ta đừng tiếp tục kiêu căng ngạo mạn như vậy. Tình cảnh của cô lúc này chẳng lẽ không phải do cô ta ban tặng? Dựa vào đâu cô ta không có một chút áy náy, thậm chí còn không ngừng dẫm lên vết thương của cô, để cho mọi người liên tục cười nhạo vũ nhục.

Du Tương Nhi hít sâu một hơi, đóng cửa phòng lại, chậm chạp đi tới WC.

Cô muốn sửa sang lại cảm xúc rồi mới đi nấu cơm, bằng không cô sợ mình sẽ hạ độc chết gia đình này.

Du Tương Nhi vừa định đóng cửa phòng WC, đột nhiên lại bị một đôi chân ngăn cản.

Thân hình người đàn ông cao lớn, trên người mặc một bộ tây trang cắt may khéo léo, sống mũi đeo một cặp kính viền vàng nhìn có vẻ phá lệ nho nhã.

Chỉ là động tác của hắn không hề nho nhã chút nào.

Chen vào WC, sau đó còn đóng cửa lại, đôi mắt xuyên qua thấu kính quét Du Tương Nhi từ trên xuống dưới. Cô bị ánh mắt mang tính xâm lược nhìn chằm chằm đâm ra vô cùng khó chịu, cơ thể không được tự nhiên lùi về phía sau.

“Biết tôi là ai không?” Người đàn ông chợt mở miệng, cô không thấy rõ cảm xúc trong mắt hắn, thế nhưng giọng nói kia có chút áp bách.

Du Tương Nhi nhíu mày, ngoại hình người này vô cùng tốt, nhưng có phải đầu óc hắn có bệnh hay không? Bỗng nhiên chen vào WC chỉ để hỏi hắn là ai sao?

“Em rể cần dùng WC sao? Vậy tôi ra ngoài trước.”

Đúng vậy, đây là em rể Du Tương Nhi, cũng là người chồng làm Du Nhạc Sanh kiêu ngạo. Nghe nói hắn là quý công tử nhà Tống gia ở H thành, hắn khinh thường thừa kế xí nghiệp của gia tộc nên đã tự mình đầu tư mạo hiểm vào một công ty khác, nhờ ánh mắt độc đáo này mà được không ít người mời gọi.

Du Tương Nhi tính lách người đi qua cửa.

Chỉ là vừa vươn tay ra đã bị người đàn ông cường ngạnh bắt được. Du Tương Nhi bị hắn áp lên cánh cửa, phanh một cái, phần lưng bị đập có chút đau.

Ngay sau đó, trước ngực tê rần.

Du Tương Nhi cúi đầu, khuôn mặt ánh lên tia kinh ngạc.

Cô nhìn bàn tay thon dài của hắn vỗ vào ngực mình, sau đó còn bóp nhẹ một cái.

“Cậu làm gì vậy?” Du Tương Nhi không dám tin hỏi.