Ngay sau đó Phương Kì đã gửi đoạn hộ thoại đã bị cắt xén gửi cho Tiêu Nhu xem. Nghe xong, cô đã ngồi bệt xuống đất và khóc. Dường như cô đau lắm, tiếng nấc không to vì cô đã nén nó lại, giữ chặt l*иg ngực để tim bớt đau đi, cô không dám gào lên vì sợ mọi người sẽ biết cô yếu đuối. Lúc đó đã có sự sắp đặt nên Hạ Vũ đã đến ngồi xuống và ôm Tiêu Nhu vào lòng
-” Không sao đâu, có tớ rồi”
Tiêu Nhu giờ mới dám khóc to hơn một chút. Tuệ Tử đúng lúc đó về thấy hai người ôm nhau nên chụp ảnh lại để cho Mễ Lạc và Tiêu Nhu hiểu lầm nhau nhiều hơn
….. Sáng hôm sau……
Khi Mễ Lạc tìm Tiêu Nhu ở quán cà phê
Mễ Lạc đến cạnh cô
-” Sao vậy Tiêu Nhu???”
-” Chúng ta không còn gì với nhau nữa rồi. Đừng đến tìm tớ nữa”- cô khoác cặp bỏ đi
Mễ Lạc cầm tay cô níu lại
-” Cậu làm sao vậy?”
Tiêu Nhu không thèm trả lời mà bỏ đu, đúng lúc đó Tuệ Tử đi vào. Cậu hỏi
-” Hôm qua có phải Hạ Vũ đến phòng các cậu không? Có phải hắn đến tìm Tiêu Nhu không???”
Tuệ Tử nhún vai rồi lôi điện thoại ra cho Mễ Lạc xem ảnh hôm qua chụp. Sau đó cậu đã rất tức giận, cậu lấy xe của mình và phóng như một người điên mà không quan tâm trên đường có gì cả…… Vì thế nên cậu……
…. Quán nước có Bảo Bảo, Thanh Minh, Hạ Vũ và Tiêu Nhu
-” Bảo Bảo à, sáng nay Mễ Lạc không đến làm bài thi. Đã 3,4 ngày không thấy đến lớp rồi”- Thanh Minh
-” Cậu quan tâm con người ấy làm gì???”- Bảo
-” Tớ có quan tâm đâu, cậu nhìn Hạ Vũ kìa. Lầy đến mức độ nào???”
( Hạ Vũ đang làm phiền không cho Tiêu Nhu đọc sách)
-” Thật đúng là…. Sao lại có kẻ điên thế chứ? rõ ràng không thích mà còn cố tình bám lấy”
-” Đúng đấg. Hắn đê tiện vậy,mà tớ còn thích hắn thì tớ đê tiện đến thế nào”
( Dù Hạ Vũ nghe thấy nhưng mà làm kiểi không care)
– ” Đúng vậy. tớ tốt hơn hắn nhiều”- Bảo
Tiêu Nhu và Hạ Vũ cùng quay ra
-” Thích hắn chi bằng cậu thích tớ đi này Thanh Minh”
Ai cũng ngạc nhiên khi nghe Bảo Bảo nói vậy. Bỗng điện thoại Tiêu Nhu reo lên, Vũ cướp lấy bấm nghe
-” Alo. Mễ Lạc. Tao đã nói với mày rồi, Tiêu Nhu là bạn gái của tao. Đừng làm phiền cô ấy nữa”
Tiêu Nhu giằng lại được điện thoại
-” Ai nói tớ là bạn gái của cậu???”
-” Không phải sớm muộn cậu cũng là bạn gái của tớ sao”
Tiêu Nhu quay đi không nói một lời
Tít…. tít…. tin nhắn của Mễ Lạc
-” Chào cháu! Tiêu Nhu
Cô là mẹ của Mễ Lạc
Đã 3 ngày nay Mễ Lạc không ăn cơm rồi. Đên nào ngủ cũng gọi tên cháu. Cháu có thể đến bệnh viện Đông Thành thăm nó không???”
Cô vội vơ lấy áo khoác chạy tăng tốc thậy nhanh đến bênnh viện. Vào phòng
-” Cháu chào cô ạ!!!”
-” Ô. Tiêu Nhu đấy à cháu. Vẫn chưa ăn phải không??? Để cô đi mia cho cháu chút gì nhé”
-” Dạ thôi ạ!!!! cảm ơn cô”
-” Đừng khách sáo. Hai đứa nói chuyện nhé. Cô ra ngoài mua cơm”
Mẹ Lạc đi ra, Tiêu Nhu tiến lại gần Mễ Lạc hơn. Chân băng bó của cậu ấy có ghi ” DU TIÊU NHU <3″, cô nhìn thấy cười tủm, Mễ Lạc vội che lại
-” Sao cậu lại đến đây???”
– Chân còm đạ không???”
-” Chân không đau” đặt tay lên l*иg ngực ” Tim mới đâu này.Cậu đến đây không sợ Hạ Vũ nhà cậu giận à???”
-” Tớ không phải bạn gái của cậu ta”
-” Hai người ôm nhau trong phòng còn gì”
-” Thì cậu với Phương Kì cũng…..”
-” Là sao???”
Tiêu Nhu đưa điện thoại cho Lahc nghe đoạn ghi âm rồi cậu kể đầu đuôi cho cô nghe. Vừa xong Phương Kì tới, thấy cô ở cạnh Lạc, cô quát lớn
-” Cô ra ngoài cho tôi, cút ra”
Cầm tay Tiêu Nhu định kéo ra thì Lạc cố gắng đứng dậy giằng tay Phương Kì ra
-” Cậu làm gì vậh Mễ Lạc???”
-“Cậu tớ mình nghe đi” Dơ điện thoại cho Phương Kì nghe hết” Phương Kì, tớ không nghĩ cậi lại bỉ ổi đến vậy. Từ nay chúng ya không có bất cứ quan hệ gì nữa”
Phương Kì thở 1 hơi
-” Du Tiêu Nhu, tôi không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, tôi không hạnh lhusc thì hai người đừng hòng có hạnh phúc ”