Ngồi trên taxi cô nghe một bài hát khá hay…. có lẽ vừa mới ra. Nó thực sự đúng với tâm trạng của cô hiện giờ
“Nhìn vào hư không… ngước vô định vào xa xăm
Thở dài tiếc nuối biết bao ân hận… với một người
Nặng lời nhau đau vỡ trái tim, người tổn thương.. đi rồi
Nhận ra phải sống xa anh chẳng dễ dàng
Ong đã biết… cần hoa lấy mật
Biết đợi nắng.. sưởi ấm mỗi ngày
Em giờ không trẻ con như trước
sẽ không để lạc nhau dù một bước
Nếu quá khứ có trở lại
Hứa với anh – sẽ chẳng còn sự khờ dại và
sẽ yêu anh êm đềm vững chãi
Gió thôi gợn sóng trả lại mặt hồ yên ả
Có những nỗi nhớ lấn át
Chẳng biết vui bao giờ để nở nụ cười buồn
Trái tim em bây giờ chẳng khác,
Có cả thế giới nhưng trong lòng lại chơi vơi
Vì anh chính là cả cuộc đời
(anh chiếm hết cả cuộc đời)”…..
Nhắm mắt cái đã đến bệnh viện…. cô không dám bước lên bậc thềm để đi vào bệnh viện. Nếu đặt chân vào đó thì cô sẽ cảm thấy bản thân mình có lỗi. Lại tự dày vò với bao nỗi day dứt… mãi cô vẫn sống trong sự suy nghĩ quẩn quanh mà mãi không thoát ra được khỏi nó… Vẫn đặt chân bước lên bậc 1… rồi bậc 2 cùng với tâm trạng nặng trĩu
Đứng trong thang máy mà lòng cô chỉ mong thang máy đi thật chậm lại hơn mọi khi….
“ Ting..” đến tầng cô cần đế, bước ra khỏi thang máy cô nhìn về căn phòng đó_ cô không biết khi đi vào đó cô sẽ phải đối mặt với điều gì!!
Đi đến gần cửa phòng cô nhìn vào phòng – Nam Phong đang ngủ, khẽ mở cửa đi vào cô đặt bát cháo mà cô đã mua lại đấy. Ngồi xuống cạnh Nam Phong
“ Xin lỗi vì để anh như này!! Nhưng tôi chẳng biết làm gì cho anh cả!! Mọi thứ đang đảo lộn xộn với cuộc sống của tôi!! Tôi vẫn chẳng thể thích anh được…”- Nhu khóc!!
Cô không nói được gì thêm- cô không thể ở thêm trong này thêm 1 phút giây nào nữa!!! Cô đứng dậy quay đi ra
“ Đứng lại đi!!”- một giọng nói mệt mỏi cất lên
Nhu quay lại
“ Anh không ngủ sao”
“ Đúng vậy!! Anh không hề ngủ và cũng chẳng hề mất trí nhớ!!”
“ gì…. cơ”
“ Thật ra sức khỏe của nah đang trong tình trạng bình phục rất nhanh và chẳng hề sao cả!! Sau nhưng ngày tỉnh lại và suy nghĩ thì bản thân anh thấy mình quá ích kỉ!! Anh nói yêu em mà anh luôn ràng buộc em, người xin lỗi phải là anh mới đúng!! Không như những gì em nghĩ đâu!! Còn nhiều chuyện về anh đã làm mà em chẳng thể tin được đâu!! Tự nhìn lại thì anh cảm thấy bản thân mình thật tồi tệ!!! Anh luôn cho bản thân là đúng và chả bao giờ nghĩ đến cảm giác của em như nào!! Anh đã từng nghĩ em sẽ thay đổi mọi suy nghĩ và đến bên anh như những người con gái bình thường ngoài kia!! Nhưng không- em nhất quyết lì lọm để rồi bản thân anh lại hiếu thắng và lại làm tổn thương em!! Anh có tất cả, tiền bạc, gia đình, nhưng chỉ thiếu mỗi là người con gái anh yêu lại yêu người em cùng cha khác mẹ của anh….”
“ Ý anh là… Mễ Lạc…”
Nam Phong gật đầu
“ Anh và Lạc là hai anh em cùng cha khác mẹ!! Bố cậu ta đã bỏ mẹ anh và anh để cưới người phụ nữ đó!! Anh cũng là con của ông ta mà! Sao ông ta lại bỏ rơi mẹ con anh và vẫn nối dối để mẹ anh chờ đợi mãi!! Ông ta biệt tăm bỏ mẹ anh ở lại ôm một cu sốc!! Khi học lớp 1 ai cũng chế nhạo anh là 1 thằng không bố!! Anh bị bố bỏ rơi!! Lúc đó tâm hồn anh bị tỏn thương rất nhiều!! Vì chúng nó nói đúng mà!! Vậy anh đã làm gì sai để ông ta phải bỏ rơi mẹ con anh!! Luật nhân quả cả!! Giờ ông ta sinh ra 1 đứa con gái trai không ra trai gái không ra gái!!”
“ Đừng nói vậy!!! Chắc ông có nỗi khổ riêng thôi!!”
“ Không có nỗi khổ gì cả!! Tất cả chỉ vì lúc đó mẹ anh không đáp ứng được tiền bạc cho ông ta để ông ta tiếp tục hội họa!! Sao ông ta không nghĩ những năm tháng mẹ anh đã đi làm thêm để gom đóng tiền học phi cho ông ta?? Một con người đọc ác như vậy mà vẫn không bị pháp luật trừng trị?? Và rồi anh đã cố tình bắt e rời xa con gái ông ta để con ông ta không có hạnh phúc!! Anh phải cho ông ta biết bố làm thì con chịu!! Nhưng sau đó anh đã không ngờ một điều ngoài ý muốn là anh đã yêu em!! Cảm giác mà anh chưa từng có suốt hai mấy năm qua!! Em như ánh nắng mặt trời làm anh say mê…”
“ Sao anh lại nghĩ đến chuyện trả thù mà hãy để cuộc sống bình yên hạnh phúc như ngày anh và mẹ anh sống vui vẻ cùng nhau??”
“ Mọi chuyện dễ dàng thì anh sẽ không lún sâu vào vũng bùn này đến mức này!! Hãy nhìn lúc mẹ anh đau khổ khóc ròng và anh bị chế nhạo thì em sẽ hiểu nỗi hận thù nó đến đâu. Người ngoài cuộc luôn nói bỏ qua một cách dễ dàng nhưng đâu phải người trong cuộc mà có thể thấu hiểu được tâm trí hận thù đã dâng đến đỉnh điểm…”
“ Nam Phong à!!!”
“ Em hãy im lặng đi để anh nói!! Và sau lúc nãy em nói thì trái tim anh nó tan vỡ thật rồi!! Em cũng độc ác lắm!!!”
“ Tôi xin lỗi!!!”
“ Đừng xin lỗi gì cả!!! Anh mới là người xin lỗi!! Anh sẽ giải thoát cho em!!”
“ Hả!! Ý anh là…”
“ Sẽ không còn đám cưới nào giữa chúng ta!! Sẽ không còn mối quan hệ nào giữa ta nữa, hãy đi tìm Mễ Lạc và sống cuộc sống em mong muốn đi!! Anh giải thoát cho em!! Đừg cảm thấy có lỗi và đừng nói gì mà hãy qua đây ôm anh một chút rồi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Cao Nam Phong nữa!!”
“ Muộn rồi!! Lạc đi rồi!!”
“Chưa bao giờ là muộn nếu em chịu đi tìm kiếm!! Lại đây đi!!”
Nhu bước tới cạnh giường, Nam Phong ôm lấy cô 1 phút- 2 phút- 3 phút – 10 phút rội cậu ta buông cô ra
“ Đi đi!! Đừng quay lại!!”
“ Nhưng!!!….”
“ Đi đi trươc khi anh thay đổi ý định”
Nhu bươc ra
( Nam Phong nghĩ)( Người con gái tôi yêu chúc em một đời an yên bên người em yêu!! Anh xin lỗi vì anh không thể thú nhận những điều mình đã làm!! Mong em sẽ tìm lại hạnh phúc!! Anh làm khổ em quá nhiều rồi!)
Nước mắt cậu ta rơi xuống – chắc có lẽ cậu ta đang rất đau lòng…
Còn về phía Nhu…….