Nhu thở một hơi dài như đang kiềm chế hai dòng nước mắt đang chảy ra
“ Tôi sẽ không khóc nữa đâu!! Cuộc sống này đã quá nhiều thứ làm tôi bận tâm quá nhiều rồi!! Cái gì dần rồi cũng sẽ hết thôi. Nước mắt cuuxng vậy, rơi nhiều rồi một ngày cậu sẽ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc và bạc nhược. Cậu sẽ nhận ra thay vào ngồi khóc lóc thì ta nên tìm ra một hướng giải quyết!! Nhưng thật sự tôi đang bế tắc thật rồi!!! Não dường như không thông suốt được điều gì cả!! Cậu có nghĩ là thà để bản thân mình chịu dày vò còn hơn để người khác chịu dày vò không??”
“ Ý cậu là….?”
“ Đúng vậy!! Có lẽ tôi nên yên phận với Nam Phong và thôi nghĩ về Mễ Lạc!! Có lẽ tôi nên dành nhiều thời gian bên Nam Phong nhiều hơn!! Trước đây tôi từng nghĩ rằng tình yêu có thể vượt qua được tất cả, và tôi luôn giữ cái ý nghĩ chết tiệt đó cho đến bây giờ thì tôi nhận ra răng nó sai rồi!! Tôi đã quá sai lầm khi nghĩ cái suy nghĩ đó, đáng ra tôi cần gạt bỏ nó ra khỏi đầu mình từ rất lâu rồi!! Tình yêu đủ lơn chưa bao giờ là tất cả!! Đến với nhau là cái duyên còn mãi mãi hay không là cái phận!! Tôi quá ngu ngốc đúng vậy không??”
Tiểu Thiên đặt tay nhẹ nhàng lên bờ vai Nhu
“ Đừng bao giờ tự trách bản thân mình bởi vì cậu cũng hi sinh quá nhiều rồi!! Giờ là lúc cậu nên hạnh phúc. Đừng nghe theo lời bất cứ một ai mà hãy đi theo trái tim mình mách bảo!! Đừng đổ lỗi cho bản thân và cảm thấy hối hận vì những chuyện đã qua!! Ta sai ta có thể làm lại từ đầu, thành công không bảo giờ mỉm cười với người bỏ cuộc vậy nên hãy đứng lên và đi tiếp, cứ mãi sống trong gục ngã thì bao giờ cậu mới được hạnh phúc cho bản thân mình. Sao phải quan tâm người khác họ nghĩ gì về mình? Sao phải nhìn họ thì mình mới dám là, họ không nuôi mình một ngày nào nên hãy mặc họ đi, họ nói cậu xấu xa. Ừ cho là cậu xấu xa đi!! Họ không phario là người trong cuộc nên sao hiểu được cậu đang phải chịu đựng những gì. Họ chỉ nghe và nhìn bề ngoài của sự việc mà thôi!!! Cậu yêu Mễ Lạc nhưng lại bên Nam Phong, Lạc đau lòng, còn cậu chẳng vui, có mỗi tên Nam Phong đó thì không cảm thấy sao, Tôi nghĩ rằng cậu sẽ có những sự lựa chọn đúng đắn, nhưng tôi sai rồi!! Cậu quá thương người, cậu luôn đặt hạnh phúc của người khác lên mà bỏ qua hạnh phúc của riêng mình. Cậu thấy vậy có xứng đáng không??”
Nhu cười một cái nhạt nhẽo
“ Đúng!!! Tôi ngu ngốc thật!! Tại sao tôi phải sống mà quan tâm đến người khác mà bỏ hạnh phúc của chính mình!! Nhưng cậu cũng sai rồi!!! Không phải tôi thương hại ai hay vì nghe lời ai mà tôi vì tình yêu.. Khi cậu tìm thấy một người khiến cậu trao cả trái tim mình thì việc gì cậu cũng có thể hi sinh!!! Ai cũng muốn những điều tốt đẹp cho người mình yêu thương cả!!! Cậu sẽ không thể hiểu được những gì tôi phải trải qua đâu!! Tôi phải đấu tranh tâm lí rất nhiều!! Một chuyển mà ngày nào tôi cũng phải suy nghĩ, ngày nào cứ đi là về là phải tìm đến công việc để thoát suy nghĩ!! Nhưng rồi đêm đến lại là những lúc cô đơn trống trải tột cùng!!1 Một giấc ngủ ngon cũng chẳng đến, đêm cảm tưởng như thời gian trôi lâu và thức đồng nghĩa với việc lại nghĩ và lại bị yếu đuối!! Tôi đã như thế đấy!! Đau đớn một mình mà chả ai biết!! Có quá ngu ngốc không??”
Tiểu Thiên ôm cô vào lòng
“ Mạnh mẽ lên!!!”
Cùng lúc đó Nhu khóc nghèn nghẹn, Thiên nghĩ
“ Người con gái anh yêu thật lòng, mong em nhanh vượt qua!! Anh sẽ luôn ở bên em thôi!!”
Thời gian dần trôi qua!! Những lon bia cũng hết!!! Nhu say khướt không còn biết gì!!! Nhưng nước mắt cô khi ngủ vẫn trực tuôn rơi!! Tiểu Thiên đưa cô vè nhà cậu!! Đưa ra đoạn đường cậu gọi taxi, dìu Nhu lên và để đầu cô tựa vào người cậu, Chiếc taxi băng băng trên đường, cửa đóng kín không một ngọn gió, đường vẫn tắc đông nghịt kín mít, mọi người vẫn đi lại bình thường, chỉ có vài người mang tâm trạng không vui
“ Cậu và cô gái đó là bạn à”- người lái taxi hỏi
“ À vâng!!!”
“ Trông cô bé đó có vẻ mệt mỏi nhỉ, hình như cậu cũng có cảm tình với cô ấy đúng chứ”
Tiểu Thiên cũng hơi ngại
“ Cũng có chút chút ạ!!!”
“Chắc cô gái này là người tốt nhỉ!!! Nhìn khuôn mặt phúc hậu kia là biết rồi!!! Nếu thích thì hãy tiến tới đi!!! Đừng để mất!!!”
“ Nhưng trái tim cô ấy thuộc về người khác rồi!!”
Bác tài xế lắc đầu
“ Thật buồn cho cậu lại yêu tình đơn phương, trước kia tôi cũng thích một cô bé học cùng lớp đại học, là thích thầm thôi. Mặc dù biết là không thể nào tiến xa với người ấy nhưng tôi vẫn luôn cố gắng dõi theo sau để bảo vệ!! Tình đơn phương đẹp lắm, thứ tình cảm đẹp này nên giữ trong lòng!! Để khi có tuổi rồi ngồi nhìn lại mà có chút kỉ niệm chứ nhỉ!!”
Tiểu Thiên cười mỉm
“ Vâng!! Cháu cũng nghĩ như bác vậy đấy!! Tình yêu không nhất thiết phải là hai người yêu nhau. Đôi khi chỉ cần đứng sau làm điểm tựa mỗi khi người ta buồn là thấy vui rồi!!”
“ Đến nới rồi!”
“ Bao nhiều tiền cháu gửi ạ”
“ Thôi!! Cậu mang cô bé đó về đi!! Coi như hôm nay tôi gặp vui nên không tính tiền”
“ Thế làm sao được ạ!!!”
“ Thế cậu định ngồi ì ở đây à?”
Cậu đỡ Nhu xuống xem và không quên găm tờ tiền chỗ bác tài xế!!!
Lên nhà cậu bật radio, một hát cậu vô cùng thíc vang lên
“Ngày vừa quen nhau
2 ta vẫn cười, đôi tim vẫn gọi tên nhau hằng…đêm
Dù rằng nơi đâu, dù rằng bao xa
Anh luôn cất em trong mơ, em vẫn giữ anh trên môi
mà giờ…
Phút ấy xa xôi, bóng dáng ấy đâu rồi?
Hãy nói anh nghe, hãy nói anh nghe…bao giờ
Từ bao giờ ta xa thế, vậy mà anh cứ ngỡ…ta mãi bên nhau
Ai ngờ đâu tình yêu dài lâu giờ đây hoá tro tàn
Ai ngở đâu hẹn thề ngày xưa vội xa giữa ngỡ ngàng
Ai ngờ đâu này…em quay đi nhưng yêu thương trong tim anh vẫn cứ vô vàn
Ai ngờ đâu những điều cùng nhau lặng đi chẳng quay về
AI ngờ đâu ngọt ngào giờ đây chỉ là nỗi ê chề
Ai ngờ đâu này…chẳng thể quên nhau
Sau tất cả, dường như anh và em vẫn vậy
Im lặng 1 thời gian cũng chẳng có gì đổi thay
Chẳng ai hiểu cho ai, cái tôi cứ lớn theo từng ngày
Và…đôi mình đành lòng chia tay
Biết là còn thương nhau đấy, cần nhau đấy
Nhưng bao nhiêu đó chưa đủ để mình bên nhau suốt cả cuộc đời này
Anh mong em, em đợi anh, chạnh lòng khi nhớ về ngày ấy
Ngày mà…mình chẳng bao giờ muốn buông tay
Thương nhau…có lẽ chưa phải là tất cả
Anh nhận ra điều này khi mình trở thành 2 người xa lạ
Mỗi lúc nhớ về nhau, âm thầm và cô đơn
Mỗi lúc một trống trãi ngoài khóc chẳng thể làm gì hơn
Em àh! ngoài kia hàng triệu người yêu nhau
Gặp gỡ rồi thương, cãi vã rồi cũng quay về như ngày đầu
Liệu đôi mình…có thể như họ được không?
Hay từ nay phải quên nhau cả ngày sau…
Thời gian trôi nhanh
Em nay đã khác nhiều, anh nay vốn đã chẳng còn như xưa
Vội vàng ngây thơ ùa về, lòng chợt nghe sao nặng nề
Anh cứ ngỡ đã quên em, em sẽ mãi quay lưng đi, nào ngờ
Ánh mắt ấy vẫn đây, tiếng nói ấy vẫn vẹn nguyên
Hãy nói nhau nghe, hãy nói nhau nghe…bao giờ?
Đã bao giờ ta thôi nhớ, vậy mà sao ta nỡ…chia đôi thiên đường
Nếu cố gắng phút ấy hôm nay 2 ta đã chẳng phải đau
Nhớ lắm lúc nắm chắc tay em nhưng anh không thể giữ lâu
Nhớ mãi những lúc bên nhau
Anh tiếc phút cuối đã phai màu
Giấu nước mắt hôm nay để em bình yên cho đến mai sau
I ih I ih I…I love you
I ih I ih I…I love you
Cứ ngỡ như hôm qua, cơn giông tố chưa đi qua
Phút chốc anh hoang mang khi chính anh…nhận ra
Ai ngờ, ai ngờ, duyên mình không tới
(chẳng thể giữ nhau mai sau)
Ai ngờ, ai ngờ, đôi mình chới với
(níu kéo chỉ thêm thương đau)
Ai ngờ…muốn giữ nhưng chẳng nên lời
(dù lòng còn bao yêu thương như đôi ta chỉ đến đây)
Ai ngờ, ai ngờ, 2 người 2 lối
(chẳng thể giữ nhau mai sau)
Ai ngờ, ai ngờ, định mệnh thay đổi
(giấu nước mắt quên tình đầu)
Ai ngờ…mình chỉ đến đến đây thôi “
Đặt tam Nhu và cậu nghe hết bài hát này, trầm tư suy nghĩ 1 lúc lâu sau khi bài hát hết cậu tắt đi, rồi đỡ Nhu vào phòng mình….