Chương 2: Một chữ cũng là yêu, hai chữ cũng là yêu, chữ thứ ba lại là hận
Bảo Bảo phải vượt qua sự đông nghẹt của các fan Kỷ Minh Hàn.. Đúng là trong phim hắn đã đẹp, nhưng ngoài đời thì lại đẹp hơn mấy lần. Cô đến căn tin đã quá trưa, mọi người tập trung ở đây ăn uống rất nhiều. Trong lòng cô thầm nhủ không biết hai cô bạn kia có ở đây không? Bảo Hân vỗ vai cô nói:
-”Cậu có cần tìm tớ không?”
-” Cậu có biết... ở đây bán đồ ăn như thế nào không?”
-” Không cần mất công xếp hàng, tớ lấy cho cậu rồi!”
Trong lòng cô thầm nghĩ, vậy ra là phải xếp hàng.
-” Xin chào, mình tên Ương Bảo Hân!” Bảo Hân nhanh chóng giới thiệu để còn xử lí đống đồ ăn nằm trên bàn kia.
Một cô gái ăn mặc rất sành điệu, đứng tiếng giới thiệu:
-” Mình là cô gái dễ thương nhất trần đời_ Dương Tiêu Mặc.”
Bảo Bảo cười mỉm:
- “ Mình là Bảo Bảo.”
Đột nhiên cả căn tin nháo lên, ngôi sao lớn nhất thành phố X xuất hiện_ Kỷ Minh Hàn. Tiêu Mặc nói giọng như thuyết minh:
- “ Kỷ Minh Hàn, ngôi sao trường ta, thành phố X này, cả trang web của tớ nữa.”
-” À! Anh ấy cũng là một trong những cổ đông giúp trường xây dựng như ngày hôm nay, còn là một giảng viên của trường ta, là cựu sinh viên nữa đó!”
-” Sao cậu biết thế?”
Bảo Hân ằng hắng giọng nói:
-” Tiêu Mặc là con gái của hiệu trưởng thì làm sao lại không biết chứ?”
_________________________
Bảo Bảo thức dậy lúc 5h3o", mặt trời vẫn còn lấp ló. Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Còn phải sắp xếp sách vở bỏ vào cặp, ngay lúc đó liền bị Bảo Hân chọc ghẹo:
-” Cậu bị gì vậy, hôm nay là chủ nhật mà!”
-” Hả? chủ nhật sao”
Cô há hốc mồm bất ngờ, không thể tin được, cô bị gì vậy?
Tiêu Mặc từ phòng vệ sinh đi ra, mặt ngái ngủ rủ rê:
-” Đã vậy thì chúng ta đi chơi đi, dù sao Bảo Bảo mới đến cũng nên đi chơi cho biết chứ?”
Cô chưa kịp đồng ý thì đã bị lôi đi. Một ngày dành cho sự ham chơi của Tiêu Mặc.
Biệt thự Kỷ gia, Kỷ thiếu ngồi trên ghế da vô cùng đăt tiền, tay cầm một bức ảnh trong có một cô gái rất xinh đẹp. Tay đẹp của hắn vυ"t nhẹ bức ảnh. Nhớ đến nỗi lá cũng không thể bám cành, cát trôi đi, Ân Ngọc em đẹp như màu trắng, trong sáng và vô cùng hồn nhiên. Một căn phòng chỉ toàn là màu trắng, một tủ quần áo chứa toàn những chiếc váy kín đáo, nhu mì. Hắn chạm vào từng chiếc váy như chạm vào khuôn mặt của cô. Hắn không quan tâm Ân Ngọc ra đi hay ở lại, hắn từ đầu đến cuối vẫn yêu cô. Hình ảnh xinh đẹp trong bức ảnh thê luương ô cùng, đáng thương. Lúc đầu cô yêu hắn, hắn kiêu ngạo không đáp lại, lúc cô ra đi hắn lại yêu cô không cách nào dứt được. Có không được, vứt không xong. Thứ tình cảm này từ đầu không nên có, cũng không có quyền kết thúc, dây dưa không dứt, đeo bám hắn đến tận bây giờ. Hằng đêm hình ảnh cô vẫn lặp lại trong giấc mơ, 3 phần 4 thời gian trong anh luôn có cô, một phần thời gian còn lại là lúc anh học thoại phim. Hằng đêm hắn chỉ muốn bình minh mau tới nhanh nhưng cũng lại mong hoàng hôn mau qua để trả lại đêm tối cho hắn, để hắn mơ vê Ân Ngọc, lúc ác mộng cũng như hoa mộng, không có chút tình cảm nào. Từ bên ngoài vọng lại giọng nói lớn tuổi:
-” Thưa Kỷ thiếu gia! Người ăn cơm chiều đi ạ?”
-” Không cần!”
Đây là câu trả lời mà bà Lương thường nghe. Cửa phòng mở tung, hắn tức giận quát:
-” Ra ngoài!”
Mạc Khải Nghiên từ bên ngoài cười lớn:
-” Cậu hối hận! Rồi cô ấy sống lại ư?”
Hắn ngước lên nhìn Mạc Khải Nghiên:“ Cậu đến rồi à?"
-” Phải đến để nhìn thấy cảnh này! Đúng chứ?”
Hắn cười, cô thức nói: “ Cậu có quan tâm không?”
-”Đâu cần phải lưu tâm như vậy chứ? Phong lưu như tôi, phóng đãng như tôi không phải tốt hơn sao?”
-”Đúng như cậu nói, tôi lưu tâm, không thể nào không lưu tâm. Phong lưu, phóng đãng tôi không làm được. Như cậu thì đến khi nào tìm được người thật lòng yêu cậu đây? Một cô gái một đêm 5000 nhân dân tệ mua vui cho cậu, có làm cho cậu hết buồn chán?”
Mạc Khải Nghiên im lặng hồi lâu, hắn đang suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Hắn vυ"t vυ"t tóc màu đỏ nhớ lại cô gái mà hắn yêu. Mối tình đầu cũng như là tình cuối. Cô bỏ đi cùng một người giàu hơn hắn, giàu hơn rất nhiều nhưng lại là một lão già 60 tuổi. Hắn hận không thể bóp nát cô, mang cô đem về nhà nhốt cô vào l*иg để cô không thể đi lăng loàn với một ai đó. Hắn hận những người con gái tham tiền.
Kỷ Minh Hàn đi ra khỏi phòng. Hắn hiểu rằng Ân Ngọc chết, là chết chứ không phải là đi pha nước trái cây cho hắn, không phải hằng ngày quan tâm hắn.
________________________________
Bảo Bảo, Bảo Hân, Tiêu Mặc rong ruổi khắp phố xá, nếm thử nhiều loại thức ăn,nước uống. Cả ba đi ngang qua một tiệm cắt tóc. Bảo Hân dừng lại đứng trước cửa tiệm, nói:
-” Vào không?”
-” Được!” Tiêu Mặc hưởng ứng.
Bảo Bảo không định đi vào lại bị họ kéo ù vô. Thì ra đây là tiệm cắt tóc thời trang, cắt xong nếu đẹp chủ quán không lấy tiền, còn xấu thì lấy tiền gấp đôi. Thật là lạ lùng. Bảo Bảo ngồi trên ghế hồi lâu ngắm nhìn mình trong gương chờ đợi cánh tay cao thủ của chủ quán. Sau 30" “múa nhảy tại chỗ”, tóc của Bảo Bảo đã đươc cắt vô cùng “gọn gàng“. Tóc bung tỏa không khác một tổ chim có trứng. Tiêu Mặc không nhịn được bụm miệng cười, vậy mà chủ quán lại bảo đẹp mới lạ chứ. Cũng may ông ta nói đẹp mới không lấy tiền, may quá!.
Ngược lại tóc của Bảo Hân và Tiêu Mặc lại được cắt gọn gàng, ông ta lại bảo nó không đẹp, lấy của hai người tiền vô cùng đắt. Thật là, Bảo Bảo vẫn tự tin bước ra khỏi quán, mặc cho Tiêu Mặc và Bảo Hân cười muốn ngả ngửa.
Nhiều người qua đường cũng cười như muốn chết. Từ đó về trường không biết có bao nhiêu người cười ngất với kiểu tóc vô cùng “mốt” này của cô.
Không biết ngày mai sẽ có vụ nổ vì cười nào nữa đây.:think:
Chập tối, cả ba kéo vào quán thịt nướng. Mùi thịt nướng thơm nức mũi, vừa ngửi được bụng cô liền kêu “ọt, ọt,ọt“. Miệng cười không thành tiếng, ngượng quá đi mất. Tiêu Mặc hào phóng gọi nguyên tận năm phần. Cô phục vụ bưng đồ ăn trong bếp ra, xuýt té ngửa vì kiểu tóc ngớ ngẩn và độc nhất vô nhị của Bảo Bảo. Sự xuất hiện của mái tóc xinh đẹp này đã làm cho quán ăn xôn xao hẳn lên. Cô chủ quán bịt miệng cười, Bảo Bảo hiểu hết, kiểu tóc này thật ra cũng rất đặc biệt:
-” Dì ơi! Kiểu tóc này của cháu thật rất đẹp phải không?”
Cô chủ quán cười thành tiếng:
-” Cháu vui tính quá!”
-” Cháu xem nó là lời khen nhé!”
Một ngày của Bảo Bảo đã kết thúc vậy đó. Hôm nay như vậy, trong sáng như bông hoa dại không màu. Nhìn đời một cách vô tư vậy mà nanh sói của cuộc đời nhanh chóng vồ lấy “ ví tiền của ba cô gái này. Tệ đến nỗi tiền về kí túc cũng không có, cuốc bộ về tận cổng trường. Tiêu Mặc mệt đến nỗi sức “lết” vào trông trường cũng không còn. Ánh sao chiếu xuống khuôn mặt của cô đang kéo hai cô bạn cùng phòng vô cùng nặng, nặng như heo.