Chương 3: Thiên nga hóa vịt còi

Không gian đen tối mộng cảnh đan xen thực tại, bề mặt không gian tỉnh lặng tựa mặt hồ không rợn sóng phản chiếu lên hai bóng người đứng trên mình tạo nên dưới chân họ những vòng nước tròn lăng tăng bao quanh nhau.

Cô gái một thân đồng phục trắng viền xanh lung lây, tóc dài óng ả lã lướt bao phủ tấm lưng mỏng manh mà thẳng tắp, đôi mắt hổ phách hữu thần tràn đầy tinh quan đỏ rực một màu máu ánh lên tia ngang tàn ngoan độc, thân mang sát khí xen lẫn chính khí vô ngần tuy cơ thể nhỏ bé của nữ nhân thế nhưng một vùng trời chẳng đảm đương nổi sinh vật vương dã đang nở nụ cười nửa miệng mang kiêu ngạo. Xuyên qua khoản không, ánh mắt thẳng đỏ rực chiếu thẳng vào cơ thể nho nhỏ nữ hài thân vận lam y tinh thần không nhiễm khói lửa nhân gian. Gương mặt non nớt hiền lành,miệng hì hì ngu ngơ cười, con ngươi nâu nhạt ngang nhiên đối mắt cùng đối phương nào đâu nhận ra nửa điểm khí chất cường đại , lụa xanh khẽ lung lây trên mái tóc nữa buột nửa xả đang cuốn bay cùng chiều với cô gái.

Mỹ nhân hiện đại khí chất vương giả ngang tàn trấn áp quần phương cùng một hài tử cổ đại dung mạo tầm thường tính tình vô vị ngu ngốc phá cách bao luật lệ đứng cùng một chỗ có bao nhiêu quái dị mà lại hài hòa tới lạ kỳ.

Không biết nhìn nhau bao lâu cuối cùng mái tóc dài xõa ngang lưng uốn lượng nữa vòng cung từ từ mờ nhạt như sắp hóa thành mây bụi. Chỉ thấy Du Thanh Vân xoay lưng về phía hài tử, trên tay là tiểu lam cầu phát sáng mạnh mẽ nhưng thủy trung thể tích không lớn hơn trước kia bao nhiêu. Ngón tay thon dài tùy ý đùa nghịch vật thể chứa cả sinh mạng của bạn thân " Tinh hồn được tái sinh, ân tình thần nữ sâu nặng, kiếp này hoàn thành tốt nhiệm vụ của ngươi. Bằng không..." sát khí bọc phát khắp không gian nhắm thẳng vào người phía sau, tiểu quan cầu một nắm bị bóp nát, vết vỡ nứt lan tràn trên thân thể cô gái. Cơn gió từ hư vô vuốt bay qua, bóng người thoáng chóc tan nát thành muôn vạn bụi cát cuốn bay về sau, bám đầy vào người nữ hài nho nhỏ.

" Du Thanh Vân..." bụi tinh hồn bao phủ hòa vào sát thịt, tay nhỏ đưa lên tim đang là nơi hội tựu tinh hồn, cuối cùng đã không thấy ánh sáng của lam cầu đâu nữa.

Làn gió hư vô bay đi, kéo theo bức màng không gian được vén mở, khung cảnh trang hòa ánh sáng hoàng hôn màu lửa thay thế. Trước mặt nữ hài hồ nước yên bình phản chiếu lại ánh sáng mặt trời cuối ngày, xa xa hàng cây cao cao lung lây nối đuôi nhau thành một nét mực đen biết chuyển động dưới nền trời cam sắc. Thỉnh thoảng có mấy bóng người bay trên ngọn cây chăm chỉ luyện tập khinh công của các sư huynh đệ phái Thanh Thành. Tà áo dưới thân khe khẽ bị kéo làm nữ hài khó chịu nhìn xuống, chỉ thấy tiểu thỏ trắng trắng tròn tròn liều mạng muốn cắn nát vạt áo, như nhận ra tiểu bạch cầu kia nàng nhìn quanh một lượt, quả nhiên bất gặp thân hình nho nhỏ lung linh tiểu thiên thần ngay sau lưng.

Cơ thể nhỏ bé thân vận cẩm y lục sắc tinh thuần lây động dưới tia sáng cuối ngày rực rỡ đến chói mắt người người , hài tử phấn phấn nộn nộn, môi hồng răng trắng, hai mắt to tròn trông suốt long lanh tựa minh châu trân bảo, khuôn mặt nhỏ chưa trưởng thành nhưng quá mức hoàn hảo, ngũ quang tinh sảo tới khó tin. Như tiểu thiên thần giáng xuống trần gian, tinh nghịch than thở " Tỷ không dùng dao mà muốn gϊếŧ người, muội đều bị tỷ hại sắp đói chết rồi, cả nhà một bụng trống rỗng tròn mắt đau khổ nhìn mỹ thực đợi tỷ trở về ."

" Thanh Nhiên ra đường còn không che mặt, muội sắp hại chết ta rồi." Vu Thanh Phong vừa nói vừa lấy khăn tay cột lên che nửa khuông mặt bé con, trước khi rời đi còn không quên xoa nắn khuôn mặt tiểu thiên thần kia một hồi.

Vu Thanh Nhiên mặc dù khó chịu cũng không tránh đi như bình thường vẫn làm, đến khi tỷ tỷ rời đi hai má lúng đồng tiền thêm một phần kiều mị hồng hồng câu hồn. Đầu nhỏ gật gù thầm khen tỷ tỷ lợi hại, trong khi đến đây không biết vì lý do gì có năm vị sư tỷ, bảy vị sư huynh vừa nhìn thấy nàng đã lăng ra bất tỉnh nhân sự, còn không biết đã chết chưa.

Hai tỷ muội sóng vai đi cùng nhau dưới ánh chiều tà cam sắc dần dần ngã tối, dưới ánh mặt trời cuối ngày hai chiếc bóng của các nàng kéo dài đi trước, cơ thể nhỏ nhỏ của hài tử đi sau, dưới chân là tiểu thỏ lịch bịch nhảy theo bước chủ nhân. Hiếm thấy Vu Thanh Nhiên chủ động nắm lấy bàn tay của người khác nhẹ nhàn đung đưa cánh tay bé nhỏ, giương mắt to tròn nhìn tỷ tỷ, thốt lên âm thanh non nớt " Từ khi tỷ tỉnh lại đã thay đổi nhiều lắm nhưng muội thật thích tỷ như bây giờ hơn. Tỷ có thể mãi mãi như hiện tại chơi đùa cùng muội có được không?"

Nguyên chủ Vu Thanh Phong một tháng trước gặp nạn tai không thể qua khỏi, xá© ŧᏂịŧ vẫn còn, hồn đã sớm bay đi đâu mất. Rất phù hợp với người chuyển sinh chỉ có hồn mà không xác như Du Thanh Vân . Tiểu tinh hồn dưới sự nuôi dưỡng của Thất Sắc Thánh Liên thần nữ nhiều năm hưởng thụ không ít tinh hoa, xong nhưng vì trước đó đã nhận thương tổn trầm trọng không thể đầu thai như hồn thể bình thường, chỉ có thể mượn xác hoàn hồn. Tiểu tinh hồn vốn đã bị tổn thương chưa khỏi, lại đột ngột nhập xác phàm nhân nơi dị giới chịu nhiều chướng ngại không gian là điều không thể tránh khỏi thành ra kết quả hình thành cái cá thể giở giở ương ương nữa sống nữa chết, không giống nguyên chủ cũng chả thèm giống chính chủ. Ngốc dần độn sinh vật có chút mảnh ký ức tiền kiếp cũng không biết lý giải như thế nào, thỉnh thoảng xuất hiện một người trong đầu nói cho nàng biết những điều với đầu ốc ngu si hiện tại là không thể hiểu rõ, nhưng cớ sao nàng luôn cảm giác cùng người này cực kỳ quen thuộc. Tay nhỏ Vu Thanh Phong gãi ót, suy nghĩ thật nhiều về tỷ tỷ vừa nãy xuất hiện lại đột ngột tan biến làm nàng đau tiểu đầu, cái ngu si cư nhiên không nghe rõ lời khó khăn lắm mới ra khỏi miệng được của muội muội, hỏi " Nhiên nhi vừa nói gì a? Tỷ đang nhớ người khác nên không nghe rõ."

Ở bên cạnh sóng vai tiểu thiên thần trực tiếp nâng cái tay trong tiểu thủ của mình lên, răng nanh trắng tinh hạ khẩu không lưu tình cắn một ngụm, phòng má oán giận hướng tỷ tỷ mắng " Vu Thanh Phong, tỷ là đồ ngốc!" Lời vừa dứt thân hình nho nhỏ tức giận chạy thật xa không thèm để ý tới ngốc tử nữa rồi.

Tiểu thỏ dưới đất cũng thật hay, dường như biết chủ nhân tức giận, rất tận tâm hạ khẩu vào tiểu chân của Vu Thanh Phong, xong liền nhảy lịch bịch theo bóng hình lục sắc, bỏ lại nữ hài tay chân đều bị cắn lết theo sau,luôn miệng ai oán " Muội muội, ta cuối cùng đã làm gì sai?"

.

.

.

Mặt trời hạ sơn mang đến bóng tối bao trùm vạn vật, ngọn núi Thanh Bạch quanh năm cây cối xanh tươi cũng không ngoại lệ, Tứ đại phân đường chịu sự quản lý của Tứ đại sư phụ đã hết ba cái ánh lên ngọn lửa hồng, bóng người xung quanh chăm chỉ cùng nhau tỷ thí đàm luận võ học cũng như muốn hướng sư phụ cầu mong chỉ điểm kiếm pháp đệ nhất võ lâm mang tên Hư Ảnh. Càng đến gần môn phái tựu hội, không khí Thanh Thành môn lại càng thêm náo nhiệt, năm đệ tử tiềm năng nhất hưởng bí kíp chính tông của Hư Anh kiếm pháp sẽ là ai đây? Trong không khí sôi nổi này, Hòa Nhiên đường của tam sư phụ lại nổi bật với nét yên bình rất riêng của mình.

Kia phải nói là tiểu viện thì có lẽ đúng hơn, so với ba đại đường khác đông đúc đệ tử nhân khí tràng đầy, Hòa Nhiên viện lại chỉ có lác đát vài người, ngược lại không cảm thấy thưa thớt mà tiếng cười nói vui vẻ hòa hợp mang đến không khí ấm áp của một gia đình.

Tiểu viện không lớn bố trí hài hòa giữa vẻ hùng hồn của võ giả và nét hòa nhã của thi gia, xuyên qua khung cửa giấy cổ kính, ánh sáng ngọn đèn dầu nhè nhẹ phủ quanh phòng xua đi bóng đêm lạnh lẽo, trên bàn cơm nam nhân trung niên dung mạo bình thường trên gương mặt chính khí lẫm liệt tên gọi Vu Tiêu Hào một bên gắp miếng thịt bỏ vào bát nương tử dung nhan tuyệt mỹ, đáng tiếc nàng có một vết sẹo bên má trái nếu không tứ đại mỹ nữ nơi thiên hạ lại có thêm một cái tên, một bên dạy dỗ hai thiếu niên đối diện.

" Tựu hội lần này tựa hồ không hề đơn giản, chính là cái tiến nhập mộ của sư tổ gia gia lãnh hội truyền thụ chân chính 20 năm một lần. Chúng ta không cần ứng phó cho qua, toàn lực xuất kích là tốt rồi. A Lập, thực lực của ngươi giành được một trong năm hạng không thành vấn đề, còn....Tuấn Văn ngươi không được phép trốn."

Hai thiếu niên cùng mang y phục thanh sắc đồng phục đệ tử nội môn Thanh Thành phái, vẻ ngoài gần như trái ngược nhau. Một da thịt ngâm đen thân hình cao lớn thô kệch đại trượng phu mang theo chính khí học hỏi từ sư phụ mà lễ độ chấp tay mang theo cung kính, thưa " Vâng, sư phụ".

Một da thịt trắng trẻo cơ thể thập phần nhu mì vẻ mỹ lệ uốn lượng của thân thể là không thể che giấu, cúi đầu ủy khuất hướng Vu Tiêu Hào cầu xin " Đệ tử ngàn vạn lần không được, xin người nghĩ lại." Lời tiếp theo hắn nói cực kì nhỏ, mắt không tự chủ hổ thẹn nhìn sang một bên " Người cũng biết đó, các sư huynh sư đệ gặp ta như lang sói gặp cừu non, hận không thể một ngụm đem ta nuốt trọn."

Nam nhân nhìn cái đệ tử suốt ngày hữu ý vô ý nhất cử nhất động đều có thể làm tỷ lệ đoạn tựu trong môn phái ngày càng tăng của mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa muốn mở miệng thì cửa phòng khách cõn kẹt mở ra, thân hình nhỏ bé tiểu nhân nhi lung linh vừa vào nhưng đã muốn thu hút hết ánh sáng trong phòng, hai mắt to tròn chớp động nhìn một bàn ăn bốn người, nói " Phụ thân gạt người, còn nói muốn chờ con về ăn cơm."

" Ta nào dám lừa con a, là mẫu thân ngươi cơ thể suy yếu, không thể để nàng đói bụng nha. Con lại đây nhìn xem, ba người chúng ta còn chưa ăn hột cơm nào đâu." Đường đường danh chấn võ lâm cái anh hùng truyền kỳ trong miệng thế nhân hiện tại sắp biến thành tiểu cẩu hướng Vu Thanh Nhi quẩy quẩy đuôi vui mừng, mặt mài hớn hởi xuân phong tiếu ý cao hứng khi cuối cùng cũng được gặp lại tiểu tổ tông đã cách xa hơn ba khắc của mình, thiếu điều muốn nhào tới ôm ấp tiểu nhân nhân một phen, trên thực tế hắn cũng đã làm vậy. Chỉ là nhị đệ tử ẻo lã thân hình Mã Tuấn Văn đã đi trước một bước, phóng nhanh nhanh đến, thanh âm nhão nhẹt cũng vang lên theo " Tiểu~ sư~ muội ~, ta thật nhớ muội~."

Lục sắc tơ lụa khẽ lây động, tiểu thân hình nghiên sang một bên rất thành thục làm cái vật thể bất nam bất nữ vồ phải một khoản không. Khi hắn ngẩn đầu còn đặc biệt đón nhận được mấy cái hôn triều mến của tiểu bạch thỏ, màng ân ái qua đi để lại dấu tích răng thỏ nổi bật trên dung nhan tuấn mỹ. Lúc này chủ nhân tiểu thỏ mới kịp phản ứng, mở miệng răng dạy " Tiểu bạch!! Không được cắn người." Mặc khác quay người giả trưởng thành học hỏi phụ thân vuốt vuốt râu, tay nhỏ cách một lớp khăn tay xoa xoa đầu an ủi Mã Tuấn Văn đang bị tiểu thỏ nhe răng uy hϊếp ở dưới " Không đau, không đau. Nhị sư huynh là người trưởng thành, nhất định không được vị Tiểu Bạch dấu răng nhỏ trên mỹ mạo mà khóc đâu. Huynh lớn như vậy, đại nhân đại lượng đừng trách nó nha." Bên dưới mỹ sắc thiếu niên dù vui được lân cận Vu Thanh Nhi nhưng nào dám hành động gì, rất sợ tiểu thú kia lại lên cơn, mặt đẹp của hắn liền xong rồi.

Tiểu nha đầu lông tơ còn chưa mọc đủ cư nhiên đứng trước đám người vuốt râu đến thật sự rất sống động, không ngờ khăn bịt mặt lại còn có thêm chức năng này.

" Phụt!" một bàn ba người nín cười đã sặc, Vu Tiêu Hào xuân tâm nhộn nhạo chịu không được xông đến ý đồ túm lấy tiểu tổ tông mà hung hăng nhào nặng một phen, nào ngờ tiểu bạch cầu tròn tròn thế mà rất thông minh, ý thức bảo vệ chủ phi thường mãnh liệt, thỏ con chỉ cắn vạt áo Vu Thanh Nhiên dùng sức đã thủ tiêu hơn trăm củ cà rốt, hủy hoại dung nhan tuyệt mỹ của Mã Tuấn Văn không biết bao nhiêu lần để kéo kéo nàng nghiên sang một bên. Thuận lợi làm Vu đại hiệp chụp hụt tiểu thiên thần nhưng rất chuẩn sát bắt được cái tiểu thân hình khác một đường cà nhắt lết vào.

" Phụ thân...."

" Phong nhi?" nhắt lấy tiểu thân hình lên, nhận thức được không phải thứ mình muốn bắt, Vu Tiêu Hào tựa hồ cũng không tức giận. " Nửa tháng nay ngươi cuối cùng là bị làm sao a? Suốt ngày ngơ ngơ ngáo ngáo lại còn dễ bị bắt như vậy nào giống trước kia là cái hài tử tài giỏi, ta thật đau lòng" Tay hắn còn đặc biệt nhào nặn hai má non mền của nữ nhi, miệng nhếch nhếch lên nhìn tiểu Thanh Phong bị lừa mà buồn buồn tiểu mặt.

" Ta ngược lại là thấy chàng là cực kỳ cao hứng, suốt ngày trêu chọc nữ nhi đến nghiện." Trầm Ly Du vốn im lặng chịu không nổi mà giải thoát cho con nuôi Vu Thanh Phong, một tay còn lại nắm lấy tay thân sinh nữ nhi Vu Thanh Nhiên dẫn cả hai vào bàn ăn " Hôm nay là ăn mừng Phong nhi khỏe lại, đều là món ăn ngươi thích nha."

Vu Thanh Phong 10 tuổi, Vu Thanh Nhiên mới 9 tuổi cơ thể còn nhỏ là đều đương nhiên nhưng so với bạn cùng chăn lứa, cơ thể các nàng là nhỏ quá mức cho phép. Liền ngay cả ngồi bàn ăn cũng đều không tới. Lúc này Vu Tiêu Hào không đùa giỡn nữa, ôm lấy tiểu Thanh Phong cho nàng ngồi lên đùi hắn, bên kia Trầm Ly Du như thường lệ để Vu Thanh Nhiên trong lòng. Một nhà ấm áp hòa hợp dùng cơm khiến nhị đệ tử nhìn nhau cũng cảm thấy an bình vui vẻ theo.

Thỉnh thoảng Mã Tuấn Văn da trắng thịt mền chịu đựng răng thỏ ôm trọn lấy ngón chân mà gắp miếng thức ăn cho hài tử trong lòng Trầm Ly Du, nói " Tiểu sư muội ăn nhiều một chút, lớn nhanh nhanh chút để gia nhập môn phái, còn được xuống núi dạo chơi nữa, nơi đó thật vui nha."

" Nhị sư huynh thiên dị, ta cũng là sư muội ngươi, ngươi có lần nào gắp cho ta miếng rau đâu?" Ngốc tử Vu Thanh Phong nhịn tò mò suốt bữa cơm cuối cùng cũng vô thức nói ra câu nói ngu dốt của mình, đổi lấy 5 cặp mắt nhìn nàng chằm chằm.

Vu Tiêu Hào hận không thể một cú đánh thủng cái đầu nhỏ trong lòng, xem trong đó tột cùng có phải tào hũ hai không. Vẫn là Trương Lập thủ lễ, gắp một gắp cá cho Vu Thanh Phong " Tứ muội không phải đã là đệ tử phái Thanh Thành rồi sao? Tuấn Văn chỉ muốn Tiểu sư muội nhanh nhanh đủ tuổi, cùng chúng ta luyện công mà thôi." Nhân lúc gắp thức ăn đến gần nàng, nhỏ giọng giải thích " Nhị sư huynh ngươi thầm mến tiểu sư muội, hắn là đang đợi nàng lớn."

" Nha, là giống như các sư huynh khác yêu thích cưỡng hôn nhị sư huynh sao?" Ngốc tử thông suốt, cao hứng nói ra hiểu biết của mình.

"....." Mã Tuấn Văn xác thực bị nam nhân hôn, hơn thế còn ở trước mặt toàn bộ người trong môn phái. Bị nhắc lại nổi đau, mỹ sắc thiếu niên thật muốn tìm một cái lổ mà chui xuống.

" Ha ha.." Vu Tiêu Hào nhịn không được cười lên, đối với nữ nhi bị hỏng đầu của mình rất vừa lòng, lại thêm một trò vui để trêu chọc rồi.

Một bữa cơm cứ thế qua đi, hai thiếu niên ăn xong nhanh chân bỏ đi để kịp thời gian luyện công buổi tối. Trầm Ly Du thu dọn tàn cuộc rất nhanh đi ra. Đứng sóng vai cùng phu quân nhìn hai nữ nhi ăn no rảnh rỗi bài trò chạy vòng vòng sân đi bắt tiểu côn trùng biết phát sáng đáng thương kia, nói " Phong Linh tựa hồ sắp xuất quan, chàng giúp ta ghi danh cho nàng tham gia tựu hội tỷ thí đi."

" Tỷ tỷ nó sau lưng tỷ kìa, ra tay nhanh một chút. Túi của muội hơn mười con, tỷ còn chưa bắt được con nào." Trong góc sân cây cỏ cố ý để mộc cho um tùm, Vu Thanh Nhiên kéo xuống cây cỏ cao hơn mình, chỉ đường cho tỷ tỷ.

Nghe thấy lời kia, tiểu Thanh Phong gia tăng tốc độ, xoay người nhanh chóng mất thân bằng té ngã, ngồi dưới đất, tay giơ lên vật thể nho nhỏ phát sáng nhè nhẹ " A bắt được rồi."

Miệng nhếch lên, hai tay chắp sau lưng, hai mắt Vu Tiêu Hào không rời khung cảnh trước mắt, tóc ngã màu hoa râm khẽ lây nhẹ theo gió, ánh trăng trên cao sáng tỏ làm bóng của phu thê họ như hòa vào nhau, " Trưởng công chúa trên danh nghĩa là đệ tử của ta, giúp nàng có cơ hội thực chiến là điều phải làm." Nói rồi đôi mắt hắn từ người Vu Thanh Phong chuyển lên cao nhìn vầng trăng bạc, trong đầu ngược lại hiện lên hình ảnh ma giáo tấn công ngày đó,hắn cùng giáo đồ ma giáo giao cấu trăm hiệp, kiếm khí cuồng liệt đánh bay cơ thể nữ hài bị hại mà bắt tỉnh gần đó, đầu nhỏ đâm vào đá không rõ sống chết, đến khi hắn chạy đến nàng đã tắt thở mất rồi. Lễ hạ tán một nữa hoàn thành, người nằm trong quan tài đột ngột phun ra một ngụm máu tỉnh lại, thời khắc đó hắn có bao nhiêu vui mừng.

Bàn tay nam nhân hạ xuống, không tự chủ vuốt ve nữa mảnh ngọc bên hông. Cùng nửa mảnh ngọc đung đưa trên người nữ hài thanh sắc trước mặt hắn là không khác biệt, nói " Hào Kiệt song hiệp danh trấn võ lâm khi xưa nay chỉ còn vật này là nguyên vẹn."

" Là chàng lúc trước nhìn trúng miếng ngọc này liền đã nhận thức được Phong nhi rất có thể là hài tử của Kiệt đệ sao? Vậy mẫu thân của Phong Nhi là ai chàng có biết không? Vì sao lại bỏ hài tử vừa mới lọt lòng giữa trời đông giá tuyết lạnh thấu xương kia?" câu hỏi giống như vô ý, lại giống như hoài niệm thời tiết khắc nhiệt khi xưa mà sinh lòng thương tiếc. Chỉ là đấy mắt Trầm Ly Du thâm trầm hơn rất nhiều, đại biểu chuyện này với bà có bao nhiêu quan trọng được che giấu kỹ càn.

Dưới ánh trăng bạc Vu Tiêu Hào vô thức nhớ đến huynh đệ đồng sinh cộng tử khi xưa, nhìn lại nương tử bằng đôi mắt đượm buồn, tự trách bản thân vô dụng, cái gì cũng không biết, lắc đầu.

Mặt trăng lên cao kéo theo màng đêm tịch mịch, báo hiệu thời gian đã không còn sớm. Trầm Ly Du đúng dịp nắm tay Vu Thanh Nhiên không tình nguyện tiếp xúc trở về phòng ngủ, miệng thúc giục Vu Thanh Phong nên tự mình đi ngủ sớm, bỏ lại Vu Tiêu Hào đứng đó trầm tư đợi hai cái đệ tử trở về cùng mình chen chút trên giừơng.

Tiểu viện vốn không lớn, lần trước ma giáo tấn công còn hư hao thêm mấy phòng. Báo hại phu thê họ chia cắt nhau ra, một chiếu cố hài tử, một giành chổ ngủ với đệ tử. Chừa cho cái ngốc tử chịu tổn thương chưa khỏi Vu Thanh Phong một phòng thoải mái tĩnh dưỡng. Chợt nhớ tới cái gì, bước chân hắn hướng tới phòng nương tử đi đến.

-----""----

Đèn dầu lung lây chiếu ánh quan nhàn nhạt bao phủ căn phòng cổ kín, chiếu lên cơ thể thân khoát trung y mỏng manh được mặt không mấy chỉnh tề từ trên giừơng bò xuống, nhón chân lên hướng ngọn đèn muốn thổi khí, chợt cửa phòng có tiếng động cửa. Ngốc tử thế nhưng chưa thổi tắt đèn đã không thấy đường, báo hại góc bàn đυ.ng vào đầu ngốc của mình.

Xoa xoa cái trán có chút đau đi mở cửa, trước mắt ánh trăng bạc lên cao bao phủ màng đêm lạnh lẽo, thân hình lung linh dưới ánh bạc ôm chăn cao hơn đầu mình, đôi mắt to tròn sinh động không còn được nhìn thấy nữa cũng không thể làm Vu Thanh Phong không thể nhận ra tiểu thiên thần trước mắt được. Một bên né đường cho tiểu thỏ trắng đang liều mạng tông cửa thay chủ nhảy vào, một bên vội vàn bước tới giúp muội muội ôm đi ba cái chăn " Đêm không còn sớm, muội cớ sao còn chưa ngủ, lại đem chăn cho ta, ta cũng không cần nhiều như vậy."

Khuôn mặt được lộ rõ, má lúng đồng tiền xinh xắn phồng lên ai oán, chu mỏ tố cáo " Phụ thân giành chỗ của muội, tối nay hai tỷ muội chúng ta không muốn cũng phải cùng nhau chung giừơng ."