- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Sai Loạn Hồng Trần
- Chương 17
Sai Loạn Hồng Trần
Chương 17
Mấy ngày tu dưỡng, Giang Ngọc cuối cùng cũng khôi phục lại thể lực, vết thương mặc dù hiện vẫn còn đau đớn, nhưng cũng không còn đáng ngại. Cũng may từ nhỏ Giang Ngọc nàng thể chất khỏe mạnh, còn có thần y hộ thể này. Nàng mới được đại nạn không chết, nghĩ đến nhất định đúng là hậu phúc ( hạnh phúc về sau ) chứ!
-Cáp ~!
Giang Ngọc cười khẽ, lúc này nàng lại còn có lòng dạ thảnh thơi tự mình đùa giỡn ~ ! cũng không hổ là tiểu hầu gia Giang Ngọc!
Giang Ngọc từng đến thỉnh an hoàng thượng, nói vết thương của mình đã không còn đáng ngại , xin dung thứ vì không muốn ở lại trong cung , mong muốn có thể trở về ở trong dịch quán.
Nhưng bị hoàng đế cự tuyệt, hoàng thượng nói :
-Ngọc nhi rất vất vả mới đến kinh thành một lần, nhất định phải ở lại trong cung, như thế hàng ngày có thể thân cận hơn. Chẳng lẽ không muốn cùng trẫm hàng ngày trò chuyện, chơi cờ không tốt sao?
Giang Ngọc không nói gì, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Giang Ngọc bảo cung nhân đến dịch quán đưa cho Giang Trí Viễn một thϊếp tín thư, nói hắn trước thọ thần của thái hậu chắc là nàng phải ở lại trong cung, chớ nên lo lắng ! Vạn sự cứ dựa vào nguyên tắc trật tự thì có thể giải quyết!
Nhưng trong lòng thực sự muôn vàn, cực kì không muốn a!
***************************************************
Ngày hôm đó, khí trời vẫn rất tốt.
Giang Ngọc do nhờ ở trong điện dưỡng thương mấy ngày, lúc này vết thương cũng gần như lành. Người ngang bướng kia rốt cuộc không chịu nổi buồn bả nữa, vì vậy muốn đi ra ngoài một chút, hít thở không thở không khí.
Nàng biết thâm cung hậu viện này không thể tùy tiện đi lại lung tung, thế là liền đi dạo xung quanh hành lang gần đó.
Giang Ngọc mặc một kiện bạch y ngọc sam mà Giang Trí Viễn sai người mang tới, đó là do nàng yêu thích màu sắc này, y liêu* cũng là dùng đến loại tốt chính là Giang Nam thiên hương tuyết tằm mà chế ra, ngày đó hương tuyết tằm chế thành trên y phục lúc nào lúc nào cũng mang theo mùi xạ hương, khiến nàng thư thái, an lòng!
Tuy rằng đã đến cuối thu, nhưng khi đến giữa trưa, ánh dương quang vẫn nóng hừng hực.
May mà Giang Ngọc nàng có hành lang che chắn, bằng không thì nhất định có thể bị phơi nắng đến không thể không tróc một lớp da.
Di chuyển quả thật mệt mỏi, Giang Ngọc lười biếng dựa vào tường hành lang ngồi xuống.
-Linh nhi~ Linh nhi~ đừng chạy mà, nhanh trở lại đây, Linh nhi~
Giang Ngọc quay đầu nhìn lại thấy phía trước một nữ tử đang đuổi theo thứ gì đó đang chạy, nàng thận trọng đứng dậy nhìn, chỉ thấy cách nàng không xa một con tiểu thố tử lông trắng lanh lợi hướng phía nàng chạy tới.
Lúc này nàng quên mất thương tích trên người vẫn chưa hoàn toàn lành lại, liền nhún người nhảy lên nhảy xuống hành lang, bắt được tiểu bạch thỏ nghịch ngợm phía trước
Thân thể có chút kéo ra đích thực đau đớn ~
Bạch thố kia vô cùng khả ái, trắng như tuyết mềm như bông ngoan ngoãn dựa người vào Giang Ngọc, đôi mắt hỏa hồng* to giống như một loại bảo thạch long lanh rung động lòng người.
Giang Ngọc chơi cùng với bảo bối, hoàn toàn không đem nữ tử phía sau đặt vào mắt.
-Đem nó trả lại cho ta!
Nàng kia thở hổn hển vừa đối Giang Ngọc mà nói.
-Gọi nó là Linh nhi?
Giang Ngọc đáp vi sở vấn*.
Nữ tử ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ đến người nọ sẽ cùng nàng nói chuyện như vậy.
Giang Ngọc chậm rãi xoay người, nghiêng mặt nhìn về phía nữ tử mặc thanh từ* toái hoa* quần lụa. Nàng kia diện mạo ước chừng 20 tuổi, trang phục thanh đạm, không giống cung nữ, cũng không giống nương nương.
Giang Ngọc thấy nàng chăm chú nhìn mình không đáp, liền cười nói :
-Linh nhi này thật sự khả ái! Cho ta chơi một chút thế nào?
Nữ tử nhíu mày đáp:
-Ngươi không biết ta là ai?
Giang Ngọc lắc đầu nói:
-Tại hạ quả thực không biết, cô nương là ai? Là nương nương sao?
Giang Ngọc thầm nghĩ: ở trong thâm cung, nữ tử có tuổi tác như thế e rằng chỉ có phi tần của hoàng đế, nhưng nhìn nàng kia trang phục thanh tố, chắc hẳn có lẽ là phi tần không được sủng ái, bên cạnh ngay cả một nha hoàn hầu hạ nàng , công công cũng không có.
Giang Ngọc có phần thương hại nàng, thiên hạ này số phận nữ tử cuối cùng vẫn phụ thuộc vào nam nhân, nam nhân có năng lực định đoạt hết mọi thứ của các nàng, đây đúng là sự bi thương của nữ nhân ~
Nữ tử cười khẽ, không đáp lời nàng, chuyển sang hỏi:
-Vậy ngươi là ai?
Giang Ngọc cúi đầu nhìn bạch thố ở trong tay nói:
-Ta đến đây vì mừng thọ của thái hậu.
Trong khoảng thời gian này trong cung đình đến không ít quân vương các nước, sứ thần đều đang chờ ngày lễ vạn thọ vì thái hậu mà chúc mừng.
Thanh linh trong cung đình cũng bởi vì những người này đến mà trở nên náo nhiệt hơn, Giang Ngọc đương nhiên cũng là một thành viên trong số đó.
Nữ tử nghe lời nói nàng cũng có phần lảng tránh, cười cười, nói:
-Nếu đã là người qua đường, cũng không cần phải biết danh tính.
Nói xong lại liếc nhìn bạch thố trong tay Giang Ngọc nói:
-Đem Linh nhi trả lại cho ta đi chứ.
Chú thích:
y liêu: vật liệu may mặc
hỏa hồng: màu đỏ choét
đáp vi sở vấn: ý là trả lời câu hỏi theo hướng khác
thanh từ: màu men sứ
toái hoa: hình hoa nhỏ nhỏ chen nhau ở trên vải
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Huyền Huyễn
- Sai Loạn Hồng Trần
- Chương 17