Chương 6: Thừa Duyệt lai phóng (gặp lại Thừa Duyệt)

Mấy cảnh quay đều diễn ra thuận lợi khiến đạo diễn thực hài lòng. Tuy rằng diễn xuất của nữ nhân vật chính rất bình thường nhưng chỉ cần có sự xuất hiện của Trình Chấn Toàn, vai diễn của nàng sẽ sinh động hẳn lên.

Trình Chấn Toàn tuy rằng chỉ là một diễn viên phụ nhiều năm nhưng diễn xuất vô cùng xuất sắc. Chỉ cần ống kính máy quay lia tới, nguyên bản nam nhân mộc mạc bình thường sẽ hóa thân thành gã đại hán si tình cuồng nhiệt theo đuổi nữ nhân kia. Bất quá, mọi chuyện cũng không dễ dàng tốt đẹp như vậy. Kết thúc cảnh quay, đạo diễn liền hô “Cắt!”

“Không được! Diễn Lại!”

Kim Phỉ Lăng đã quay xong cảnh của mình, không đi về mà ở lại xem cảnh quay của Trình Chấn Toàn. Ngữ khí lạnh lùng phản đối quyết định của đạo diễn.“Nhưng là……”

Đạo diễn Triệu có chút khó hiểu định hỏi, song nhìn thấy ánh mắc sắc lạnh của Kim Phỉ Lăng liền biết điều mà ngậm miệng lại.

“Ta nói không được là không được! Diễn lại!”

“Còn muốn diễn lại sao?!!!!”

Nữ diễn viên chính nũng nịu kêu lên:

“Người ta đã rất cố gắng rồi a ~ Ngươi xem, lòng bàn tay tát kẻ kia cũng tát đến đỏ hết cả rồi ………”

Kim Phỉ Lăng nhìn bộ dạng làm nũng của nữ nhân mà mỉm cười:

“Đương nhiên không phải do diễn xuất của ngươi không tốt, muốn trách thì trách bạn diễn của ngươi a~”

Trình Chấn Toàn yên lặng đứng ở một bên, cũng không dám phản bác lời y.

“OK, diễn lại! Chuẩn bị!”

Đạo diễn tuy biết Trình Chấn Toàn diễn rất xuất sắc nhưng Kim thiếu gia đã yêu cầu diễn lại, hắn cũng chỉ biết làm theo. Ai cũng thấy Kim Phỉ Lăng đang cố tình gây khó dễ

Trình Chấn Toàn.

Chỉ là đạo diễn không ngờ cơn tức giận của Kim thiếu gia lại khó hạ đến vậy. Căn bản nhìn Trình Chấn Toàn bị tát một lần là chưa đủ, đã hơn bốn mươi lần vẫn yêu cầu cho diễn lại ……….

“Ô ô ô……” Cuối cùng nữ diễn viên chính – Đại Lâm – không thể chịu nổi nữa mà khóc rống lên. Toàn bộ lòng bàn tay của nàng

vì tát quá nhiều mà sưng đỏ lên, đau rát.

Trình Chấn Toàn bị tát rách cả khóe miệng, khuôn mặt toàn là những vết thâm tím như bị kẻ khác đấm đá, hậu quả của hàng loạt cái tát được yêu cầu phải dùng hết sức. Thoạt nhìn thật khiến người ta e ngại.

“Kỳ thật, ta thấy lần đầu có vẻ được nhất a.”

Tựa hồ đã ngoạn* đủ, Kim thiếu gia mới cười lạnh buông một câu, xoay người về phòng. Trợ lý bên cạnh lập tức đuổi theo phía sau.

*ngoạn = chơi đùa

“Lăng…… Ngươi chờ người ta với a……”

Đại Lâm cũng nhanh chóng chạy theo y.

Còn lại đạo diễn đang hung hăng trừng mắt liếc nhìn nam nhân chật vật đứng ở chỗ cũ, mắng mấy câu khó nghe rồi quay sang kêu nhân viên chuẩn bị cho mấy cảnh tiếp theo. Nếu không phải do hắn chọc giận tới Kim thiếu gia, sao phải quay lại nhiều lần như vậy! Cư nhiên diễn lại tới hơn bốn mươi lần!

“……”

Đứng yên tại chỗ, Trình Chấn Toàn cúi đầu, lấy tay xoa xoa khóe miệng còn nhiễm huyết, đau đến mức không nói được câu nào. Cơn đau kịch liệt cùng với cái bụng đói khiến hắn mất hết sức lực.

Đúng lúc hắn sắp ngã xuống thì lại nghe thấy thanh âm ôn nhu quen thuộc của một người gọi mình.

“Đại thúc.”

Trình Chấn Toàn quay đầu lại, nhìn thấy nam sinh hôm trước hắn gặp trên xe buýt đang mỉm cười đi tới. Y vẫn mặc bộ đồng phục xanh lam giống hôm đó, phô bày thân thể thon dài cân đối như người mẫu, lại thêm khuôn mặt ôn hòa lúc nào cũng mỉm cười rực rỡ như thiên sứ …….khiến Trình Chấn Toàn trong nháy mắt thất thần.

“Hóa ra ngươi làm việc ở đây?”

Tao nhã bước tới cạnh Trình Chấn Toàn, Thừa Duyệt đang mỉm cười vui vẻ liền biến thành hoang mang hỏi:

“Mặt của ngươi bị sao vậy?”

“Cái này……….”

Trình Chấn toàn ấp úng mất nửa ngày cũng không giải thích được cho mấy vết thương trên mặt. Tại sao hắn luôn để thiếu niên này nhìn thấy bộ dáng chật vật khổ sở của mình như vậy!! Trình Chấn Toàn thấy bản thân thật quá vô dụng, uất ức lại trào dâng trong lòng.

“Để ta băng bó cho ngươi.”

Thấy Trình Chấn Toàn có điều khó nói, Thừa Duyệt cũng không hỏi

tiếp. Mỉm cười trấn an nam nhân rồi chính mình xoay người chạy đi tìm hộp cứu thương.

Trình Chấn Toàn có chút mờ mịt, nhìn bóng lưng nam sinh khuất dần. Mãi tới lúc một nữ nhân viên vỗ vào vai hắn, hắn mới tỉnh

táo lại.

“Trình thúc, ngươi quen người vừa rồi sao? Có thể giới thiệu cho ta được không?”

Trong giọng nói đã không còn vẻ xa lánh trước đây.”

Không đợi hắn trả lời, bên cạnh lại thấy hai nữ trợ lý trẻ tuổi đi tới, đồng dạng hai mắt phát sáng:“Nghe nói hắn là con trai độc nhất của nhà đầu tư cho bộ phim lần này, tới

đây

để

quan sát học

hỏi …… A…… Hảo soái a…… Ánh mắt kia…… Quả thực làm ta muốn tan chảy luôn ……”

“Đúng vậy đúng vậy…… Tuy rằng là người có tiền, thoạt nhìn cũng không phải dạng ý thế làm càn, đại thúc, ngươi mau thành thật nói cho chúng ta biết, ngươi sao lại quen biết hắn a!”

“Ách…… hôm qua ta mới gặp hắn lần đầu ……” Trình Chấn Toàn nhìn mấy cô gái ríu rít trước mặt, có chút bất đắc dĩ cười khổ. Mấy cô gái này bình thường còn không thèm liếc hắn một cái.

“Thật á? Sao lại có thể như vậy…..” Cô gái tóc quăn la toáng lên. Đúng lúc các nàng muốn khai thác thêm thông tin thì Thừa Duyệt đã mang bông băng trở lại.

Mấy cô cũng bị chủ quản kêu đi làm việc, không tình nguyện cũng đành chào Thừa Duyệt rồi đi.

“Lại đây, ta giúp ngươi xem một chút.”

Thừa Duyệt để hộp thuốc

lên ghế, tự nhiên nâng cằm nam nhân, cẩn thận xem xét:” Hình như rất nghiêm trọng, tốt nhất nên

đến bệnh viện kiểm tra?”

Bởi vì khoảng cách rất gần, khuôn mặt tuấn mỹ mà ôn nhu của Thừa Duyệt bị Trình Chấn Toàn nhìn kỹ không sót chút nào, hơi thở thanh nhã, lông mi dày rậm, mắt màu hổ phách, làn da trắng mịn, cơ hồ không thấy được lỗ chân lông …

Trình Chấn Toàn cảm thấy mặt mình có chút nóng lên…… Nhưng rất nhanh đã phục hồi trở lại, lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Không cần, chẳng qua là mấy vết thương ngoài da mà thôi, chỉ cần băng lại là được rồi, cảm ơn ngươi.”

Huống chi, hắn cũng không dư tiền khám bệnh.

Thừa Duyệt

thấy hắn như vậy, cũng không tiếp tục hỏi, ngồi xuống bên cạnh, hai người bắt đầu tán gẫu một chút, vui đến nỗi nam nhân quên đi nỗi đau trên mặt.

Hơn nữa Thừa Duyệt còn cẩn thận kiểm tra vị trí băng cho hắn.

Trình Chấn Toàn cảm thấy trong ngực dào dạt cảm giác ấm áp.

Dần dần, bắt đầu có nữ diễn viên trẻ chủ động tiến lại bắt chuyện, Thừa Duyệt cũng ôn nhu trả lời khiến các cô gái hưng phấn đỏ mặt.

Tuy

Kim Phỉ Lăng

cũng đồng dạng khiến cho nhóm nữ nhân cao hứng, nhưng tự thân hắn lại phát ra khí chất cao ngạo, làm cho người ta chỉ dám ngắm nhìn từ xa.

Mà Thừa Duyệt lại mang đến một cảm giác cực kì khác.

Thân thiết, dịu dàng, còn có thái độ ôn hòa cùng khuôn mặt, thân hình hoàn mỹ kia.

Không một ai lại không bị y hấp dẫn.

Theo nhiệt tình tăng vọt, đám nữ nhân càng xán lại gần, vị trí của Trình Chấn Toàn cũng bị cướp mất.

Trình Chấn Toàn cười khổ, muốn chào Thừa Duyệt rồi đi, nhưng nhìn tới đám người vây xung quanh y, ngay cả một khe hở cũng không có, liền tự giác đứng dậy rời đi.

Kế tiếp cũng không có cảnh quay, Trình Chấn Toàn liền đi tẩy trang. Khuôn mặt đã thành thế này,

lát nữa về nhà không biết làm sao giải thích cho con hắn nữa …….aizzz………Đang trên đường tới toilet thì Kim Phỉ Lăng không biết từ đâu nhảy ra chặn đường hắn. Khuôn mặt âm lãnh lộ ra nụ cười châm chọc khiến Trình Chấn Toàn cảm thấy có chút không thoải mái. Đối phương mở miệng lại như sét đánh ngang tai:”Ngươi là đồng tính luyến ái?!!”