- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Ngược
- Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1
- Chương 38: Rời đi
Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1
Chương 38: Rời đi
“Trình thúc, để ta giới thiệu
với ngươi,
đây là
……” Tại phòng khách, nam sinh mỉm cười
giới thiệu
cô gái
đứng bên cạnh cho
trung niên nam nhân: “Nàng là…… bạn gái của ta.” Tại thời điểm nói ra câu này,
Thừa Duyệt
tựa hồ thoáng dừng lại, giống như người từ trong mê tỉnh lại nhận ra vài điều. Sau đó y xoay người, thong dong mỉm cười, như chưa từng hoang mang mà bình tĩnh giới thiệu
nam nhân với bạn gái
: “Đâu nhi, vị này chính
là Trình thúc,
tạm thời
đang
ở cùng ta.”
Cô gái còn đang trong trạng thái ngượng ngùng, nghe thấy lời nói của bạn trai thì hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức giống như nữ chủ nhân của nơi này mà mỉm cười ngọt ngào, nhiệt tình nói:”Trình thúc, nhĩ hảo ~ Ta cùng Thừa Duyệt là thanh mai trúc mã, ngài
đã
ở
nơi này, nếu
Thừa Duyệt
tiếp đãi không chu toàn thì cứ nói với ta, thỉnh không cần khách khí nga.”
Trình
Chấn
Toàn
còn chưa trấn tĩnh, toàn thân run rẩy,
nhìn hai người trước mặt lại không nói
được câu gì, cho đến khi Thừa Duyệt nghi hoặc
gọi hắn một tiếng, nam nhân mới lấy lại tinh thần, thoáng xấu hổ đối cô gái gật gật đầu:“Nhĩ hảo……”
Đây là lần thứ hai hắn gặp cô gái này.
Trước đây đã từng thấy nàng cùng Thừa Duyệt ở trên đường, nhưng khoảng cách quá xa, không thể nhìn rõ, hôm nay gặp mặt lại thấy đối phương còn xinh đẹp hơn so với ấn tượng của hắn. Thiếu nữ tuổi trẻ mang theo hương vị ngọt ngào cùng khuôn mặt phấn nộn khiến
hắn không dám nhìn thẳng, lại càng không dám so sánh.
“Hắc hắc, Trình thúc thúc cảm giác có điểm thẹn thùng.” Đâu nhi nhìn trung niên nam nhân mà
bật cười. Nam nhân theo bản năng trốn tránh ánh mắt của nàng.
Đối với sự lảng tránh của nam nhân, Đâu
nhi cũng không để ý, mỉm cười ôm lấy tay Thừa Duyệt, lay
lay làm nũng nói:“Duyệt, ta đói bụng…… Bữa sáng còn chưa ăn gì nè.”
“Ân, ta
làm cho
ngươi ăn.” Thừa Duyệt vuốt ve mái tóc mềm mại của cô gái, ánh mắt lại nhìn về phía Trình Chấn Toàn, ôn hòa:“Trình thúc, ngươi cứ
ăn trước đi, để lạnh
sẽ không tốt.” Rồi sau đó mới tiến vào
phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho bạn gái.
Trình
Chấn Toàn nhìn bát cháo
nóng hổi trước mắt, cảm giác đói bụng lúc nãy lại giảm đi rất nhiều, ngay cả ăn cũng không muốn tiếp tục. Ngực như có áp lực đè lên khiến hắn không thở nổi, trong bụng như có thứ gì muốn trào lên, càng không nói tới việc ăn thêm.
Nhưng thứ này dù sao cũng là do Thừa Duyệt vất vả
nấu cho hắn, hắn không thể lãng phí,
ngồi yên
trong chốc lát, cuối cùng vẫn
tiếp tục
ăn.
Món ăn vẫn
y như lúc nãy, chỉ có hương vị là bất đồng.
Đâu
nhi cất xong
túi xách cùng
áo khoác liền tiến gần
đến bên cạnh Trình Chấn Toàn,
đôi mắt to vụt sáng nhìn hắn, như dò xét cái gì, cũng không nói câu nào.
Bị nàng nhìn cũng có chút khó xử, nam nhân cảm thấy bất an, nhẹ giọng hỏi:“Có chuyện gì sao?”
“Trình thúc thúc,” Chần chừ mãi, Đâu nhi vẫn
quyết
định
cẩn thận mở miệng hỏi:“Ngài là người mà ……… mấy hôm trước tạp chí
đã
đưa tin
sao ……..”
Khuôn mặt Trình Chấn Toàn nháy mắt không còn một tia huyết sắc, cả người như bị thạch hóa, đông cứng tại chỗ.
Thực ra, khi tạp chí đưa tin gièm pha Trình Chấn Toàn, trên cơ bản đều là dùng hình ảnh lúc hắn hóa trang đóng phim, bởi vì hình tượng quá mức tương phản nên cũng rất ít có người nhận ra.
Nay lại bị bạn gái Thừa Duyệt
đột nhiên gặp mặt vạch trần, hắn có cảm giác như bị ngoại nhân cởϊ qυầи, vừa thẹn vừa sợ, khuôn mặt trắng bệch.
Qua nửa ngày, hắn mới cứng ngắc gật đầu. Tuy rằng hai người cũng không nói thêm nhưng hắn vẫn nhìn thấy sắc mặt cô gái có chút khó coi. Một
người từng
bị tạp chí đưa tin là ngôi sao đồng tính luyến ái quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© ở trong nhà cùng với bạn trai của mình, đổi thành người khác, sắc mặt chỉ sợ cũng không được như vậy.
Có lẽ
thấy sắc mặt tái nhợt của Trình Chấn Toàn có chút đáng thương, Đâu Nhi không đành lòng mím môi, ý đồ giảm bớt không khí nặng nề trong phòng, cố gắng ra vẻ mỉm cười:“Ngại quá, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi…… Thỉnh không cần để ý. Ách. Kỳ thật, ai cũng biết tin giới truyền thông đưa ra rất tạp nham, đứa ngốc mới có thể tin.”
“Không sao.” Trình Chấn Toàn
nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cũng tận lực làm ra
vẻ tươi cười
không thèm để ý, chính là không khỏi có chút cứng ngắc.
Sau đó là một
bầu không khí
xấu hổ trầm tịch. Nam nhân chỉ có thể tiếp tục cúi đầu, Đâu nhi cũng không
cảm thấy xấu hổ
mượn cớ rời đi, vẫn như trước ngồi bên cạnh hắn, vừa ngắm nghía bộ móng tay, thỉnh thoảng lại liếc trộm hắn một cái.
“Vậy……” Qua một lát, cô gái vẫn là không chịu nổi yên lặng, liền tìm chút đề tài nói:“Trình thúc
quen biết
Duyệt Duyệt bao lâu rồi? Sao ta chưa bao giờ nghe
anh ấy nhắc tới thúc ……”
“…… Mới nửa tháng thôi……” Nam nhân nghĩ nghĩ, ôn hòa trả lời. Hắn cố gắng bảo mình không cần để ý tới cách xưng hô của cô gái với Thừa Duyệt.
“Gì?” Cô gái giật mình mở to hai mắt, hiển nhiên có chút khó tin,“Mới nửa tháng sao? Nhưng …… Duyệt Duyệt lại cho ngươi ở nhà của hắn…… Úc, ý của ta là, Duyệt Duyệt luôn thích yên tĩnh nên rất ít để người ngoài tới đây….. Cho dù là bằng hữu tốt nhất của hắn …… Cho nên, ta có chút bất ngờ……”
Thậm chí ngay cả ta …… cũng không thể ngủ lại nhà hắn.
Câu nói cuối, Đâu nhi cũng không nói ra, trong lòng nàng
đã xuất hiện cảm giác kì quái.
Nói không rõ là cái gì, nhưng lại phi thường bất an.
Cảm giác
bất an này
xuất phát từ trung niên nam nhân thuần thục mà thẩm tịch trước mặt.
“Ta nghĩ, là do
ta bị thương nên ……” Trình
Chấn Toàn
nhìn cô gái, ánh mắt
tỏa ra vẻ mỏi mệt u buồn,“Thừa Duyệt là một
đứa trẻ
phi thường ôn nhu. Hắn
chỉ là
đồng tình với ta.”
Trừ cái đó ra, hắn không nghĩ ra bất cứ nguyên nhân nào khác.
“Ân.” Đâu
nhi đồng ý gật gật đầu:“Hắn có đôi khi đối với người khác thật sự rất ôn nhu, ta còn phải ghen tị a.” Nói xong, nhịn không được
mỉm cười lè lưỡi.
Trình
Chấn
Toàn
nở nụ cười, ôn nhu kiên nhẫn nghe nữ hài tử có chút ngọt ngào
kể lể
oán giận, nói
Thừa Duyệt
vì diện mạo cùng tính cách ôn hòa mà luôn câu dẫn không ít thiếu nam thiếu nữ, khiến cho nàng đuổi
cũng không kịp. Bất quá nàng cũng không thật sự lo lắng, bởi vì nàng biết thừa Duyệt tuy rằng thân thiết với người ngoài như vậy nhưng cũng rất đúng mực, không hề vi phạm lễ tiết.
Hắn chân chính kết giao, vẫn chỉ có một mình nàng.
Trình
Chấn
Toàn
im lặng nghe, khóe miệng như trước mang
theo nét cười
bao dung,
chỉ là
ánh mắt dần dần ảm đạm, mất đi hy vọng
mà trở nên vô thần.
“Đang nói ta cái gì có phải không?” Thừa Duyệt cười đi tới, trên tay là
khay thức ăn phát ra hương thơm ngào ngạt.
“Chúng ta đang nói xấu ngươi đó!” Cô gái hướng hắn làm mặt quỷ, sau đó khoái trá tiếp nhận bữa sáng được làm riêng cho nàng, “Thơm quá nga ~~~ ta ăn nha.”
Thừa Duyệt sờ sờ đầu của nàng, nhìn về phía Trình Chấn Toàn, trên mặt lộ ra tươi cười càng thêm
ôn nhu:“Trình thúc, miệng ngươi
dính
cái gì
kìa.”
Cũng không để tâm, ngón tay thon dài mà trắng nõn của y
lướt qua khóe miệng Trình Chấn Toàn, đem mẩu bánh ngọt dính trên tay, sau đó lại như cảm thấy lãng phí thì thực đáng tiếc, theo bản năng bỏ vào trong miệng, lộ ra biểu tình
thưởng thức: “Ân, ta cũng không cho quá nhiều đường……”
Hành động vô cùng thân thiết lại có vẻ dị thường tự nhiên khiến Trình Chấn Toàn nhất thời cảm thấy quẫn bách cực độ, ngập ngừng nói lời cảm tạ rồi cầm lấy cốc sữa trên bàn, không dám
hé răng.
“Duyệt Duyệt……” Đâu nhi
hiển nhiên có chút không thể tiếp nhận hình ảnh trước mắt, theo bản năng
gọi bạn trai một tiếng.
“Ân?” Thừa Duyệt thu hồi tầm mắt đặt ở trên thân nam nhân, quay đầu nhìn về phía nàng.
“…… Không có gì……
chỉ là chưa có trà……” Biểu tình thản nhiên của bạn trai khiến
nàng cảm thấy chính mình
đã quá
lo lắng. Dù nói thế nào, nàng cũng không
tin Thừa Duyệt cùng vị
đại thúc này có cái gì
được ….
Trước không nói đại thúc
này là
nam nhân…… chỉ tính tuổi cũng đáng làm cha bọn họ, ngoại hình cũng không xuất sắc, nhìn kiểu gì cũng không có khả năng.
Bữa sáng
rất nhanh trôi qua, mỗi người
đều mang một tâm sự trong lòng.
Thừa Duyệt thuần thục thu thập bát đũa, Đâu nhi phụ trách
lau bàn. Muốn hỗ trợ nhưng lại bị từ chối nên Trình Chấn Toàn chỉ có thể
xấu hổ
đứng đó, nhìn dáng vẻ nữ chủ nhân của Đâu nhi cùng Thừa Duyệt vào nhà bếp rửa bát.
Dáng vẻ cô
đơn lại
có vẻ dư thừa.
Cứ như vậy lẳng lặng đứng một hồi, nam nhân cảm thấy có chút lãnh, vừa định trở về phòng, lại mơ hồ nghe được thanh âm có chút kích động của Đâu nhi từ phòng bếp truyền ra, không kịp tự hỏi, cước bộ đã
vô thức
đi
tới.
“Duyệt Duyệt…… Ngươi sao có thể như vậy…… Rõ ràng đáp ứng đi cùng ta..”
“Đâu nhi, hôm nay thật sự không có biện pháp, để ngày mai không được sao? ”
“Không cần…… Hôm nay không giống a, hôm nay là ngày kỉ niệm một năm kết giao của chúng ta, sao có thể để đến ngày mai ……
như vậy còn có
ý nghĩa gì nữa?”
“Xin lỗi.” Thanh âm vẫn ôn nhu như cũ, nhưng lại không có ý thỏa hiệp.
“Duyệt Duyệt…… Ngươi đã
đồng
ý sẽ
dùng ngày hôm nay
đưa ta tới những
nơi ta muốn
……. Ngươi đã đồng ý a……” Thanh âm nức nở của Đâu nhi tựa hồ run run……
Có lẽ
sẽ khóc ……
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì, ngày mai ta sẽ cùng đi với ngươi không được sao? Nhưng hôm nay thật sự không được, ta phải đưa Trình thúc tới bệnh viện……”
“Trình thúc…… Hắn chẳng lẽ không thể tự đi hay sao …… Cũng không phải tiểu hài tử…… Ô…… Duyệt Duyệt ngươi không
thương ta ……” Nói rồi liền ủy khuất mà
khóc lên.
“Sao có thể như vậy……”
“Ngươi đối
với người ngoài còn tốt hơn với ta
……”
“Ngươi là bạn gái của ta, lúc nào ta cũng có thể đi với ngươi. Mà trình thúc là khách, đương nhiên cần chiếu cố nhiều một chút.”
Sau
đó bọn họ
nói cái gì, Trình Chấn Toàn đã không thể nghe rõ.
Chỉ là lẳng lặng đứng tại đó, sau đó rốt cuộc cũng quay
đi,
viết một tờ giấy để lại trên bàn. Hắn không có hành lý, cho nên ngay cả thu thập cũng không cần, hai tay trống trơn, một thân
đơn
độc ly khai, giống như thời điểm
hắn
đến
đây.
Chuyện của mình, ngay từ đầu, đã không nên phiền tới người khác.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Ngược
- Sài Lang Hổ Bái - Quyển 1
- Chương 38: Rời đi