“Không có gì,
để
ta giúp ngươi thượng dược.” Thiếu niên dùng giọng nói ôn nhu trấn an nam nhân, vẫn tư thái bình thản lẫn tao nhã giống như trước, tựa hồ đang nói về một chuyện vô cùng bình thường.
“Không cần, thật sự …… Ta ổn mà……” Nam nhân không ngừng lắc đầu, mặt đỏ lên, ngay cả nói cũng không được rõ ràng.
Huống chi, nói đến thượng dược, trong đầu Trình Chấn Toàn lại đột nhiên xuất hiện vẻ mặt mỉm cười tao nhã
của một
vị bác sĩ khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng – Lan.
Phương thức người kia
bôi thuốc cho hắn, mỗi lần nhớ đến, đều khiến hắn
sợ hãi, nhưng càng nhiều chính là nan kham.
Y
luôn
có thể dễ dàng
khống chế
cơ thể hắn,
vừa ôn nhu liếʍ lộng vừa
cố ý làm đau hắn, mỗi động tác của ngón tay y,
dù là nhỏ nhặt nhất,
đều khiến hắn có cảm giác hoàn toàn bị xâm phạm.
Có lúc,
hắn thậm chí còn hoài nghi,
y vì muốn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của hắn nên mới cố ý mượn
việc thượng dược tạo thêm vài vết thương mới, hưởng thụ từng phản ứng của hắn.
Quả thực không hiểu người kia rốt cuộc là muốn
trị liệu
hay là mượn
việc
để trêu đùa hắn nữa.
Nên dù hắn biết Thừa Duyệt
chỉ
đơn thuần là hảo tâm, cũng biết
y luôn
ôn nhu săn sóc như vậy ….. nhưng …. cho dù không nói việc này, loại địa phương ngay cả hắn cũng khó có thể mở miệng nhắc tới …….. sao có thể để Thừa Duyệt ….. tại chỗ đó …. giúp hắn bôi thuốc chứ ……..
Huống chi…… Nơi đó
thật sự rất
bẩn……
“Trình thúc, ta không hy vọng ngươi có chuyện gì……”
“……” Thừa Duyệt bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô khiến
nam nhân hơi sững sờ, lại có cảm giác khoảng cách giữa hai người
đã gần hơn một chút.
“Đừng làm cho ta tái lo lắng.” Nhìn phản ứng của nam nhân, thanh âm thiếu niên cũng nhu hòa vài phần,
còn thể hiện rõ sự
lo lắng.
“Nơi đó thực bẩn……” Đối phương vì lo lắng mà lộ ra biểu tình u buồn khiến nơi ngực nam nhân cảm thấy nhói đau, ngay cả lời cự tuyệt cũng không
dám nói
…… Chỉ có thể nhắc nhở y.
“Không sao…… Ta không ngại.”
Thiếu niên vẫn mỉm cười
như trước, thậm chí
để an ủi còn sờ lên tóc hắn ……
“……” Nam nhân yên lặng nửa ngày, sắc mặt cứng ngắc gật gật đầu, thành thành thật thật nằm úp sấp xuống, có chút xấu hổ nhắm lại hai mắt.
“Ta rất cẩn thận, sẽ không làm đau ngươi……”
Lời
nói ái muội của thiếu niên khiến Trình Chấn Toàn rốt cuộc không thể khống chế nhịp đập của trái tim. Sau đó, vạt áo tắm được y thong thả cởi bỏ, không khí lạnh xâm nhập khiến hắn vô thức co hai chân lại, càng có vẻ khẩn trương khác thường.
Cho dù không nhìn thấy, hắn
vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đối phương đang dừng ở nơi nào.
Cảm giác vô cùng xấu hổ cùng khó xử khiến hắn vô thức nắm chặt tay, mặt vùi vào trong gối, xoang mũi lập tức tràn ngập mùi hương ấm áp đặc biệt của Thừa Duyệt, nam nhân đột nhiên nhận ra chính mình đang nằm trên giường của y …..
Một trận thất thần……
Thẳng đến khi ngón tay ôn nhuận nhẹ nhàng bao trùm phía dưới, nam nhân mới theo bản năng hít vào một hơi, cảm
nhận ngón tay thon dài
mà sạch sẽ kia
đang chạm vào làn da chỗ đó, tựa hồ
muốn kiểm tra miệng vết thương.
Kế tiếp, là một
đoạn sự yên lặng
tĩnh mịch ……
“……” Nam nhân hít sâu mấy hơi mới dám mở miệng,
khàn khàn hỏi:”Miệng vết thương của ta …… Thực ghê tởm đi……” Ngừng lại một lát, hắn mới tiếp tục nói, thân mình cũng theo bản năng lùi vài phần:“vẫn nên ngừng lại thì hơn …. kỳ thật, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ không
sao ……”
Thân thể vừa muốn ngồi dậy đã bị đè lại, phía sau truyền
tới thanh
âm
ôn nhu
lại có
điểm trầm thấp của thiếu niên:”Đừng lo,
chỉ cần bôi thuốc
thì sẽ
không có việc gì.”
“Có thể lúc đầu sẽ hơi đau, ngươi tận lực thả lỏng.”
Thừa Duyệt nhẹ giọng nói.
Sau
đó, trung niên nam nhân
đang nằm trên giường liền có
cảm giác phần eo bị
đối phương chậm rãi nâng lên, một
chiếc gối
mềm mại được nhét xuống dưới thắt lưng, bàn tay to lớn
lại
ấm
áp của y nâng eo hắn, ngón tay dính
đầy thuốc mỡ nhẹ nhàng
để trước lối vào, nam nhân theo bản năng cứng ngắc thân thể.
“Thả lỏng…… Ta muốn đi vào……”
“Ô……” Theo ngón tay thong thả tiến vào, cảm giác nan kham cùng trướng đau khiến nam nhân cúi đầu rên lên một tiếng.
“Rất đau sao?” Thiếu niên từ phía sau cúi thấp xuống, giọng nói dịu dàng bao trùm tai nam nhân, thanh âm còn có
một tia ám ách bất thường.
“Vẫn…… được……” Hơi thở ấm áp lướt qua tai cùng nhiệt độ cơ thể kề cận khiến nam nhân vô thức nóng lên, trên mặt đỏ giống như bị hỏa thiêu, làm cho hắn vô cùng xấu hổ, chỉ có thể
đem mặt vùi vào gối.
“A……”
Ngón tay chôn sâu trong cơ thể
bắt
đầu chuyển động, tựa hồ đυ.ng phải một điểm nổi lên, toàn thân nam nhân liền run rẩy, cúi đầu rêи ɾỉ, ngón tay cũng đình chỉ động tác.
“Đừng…… Đừng…… Có thể ……” Nam nhân xấu hổ vạn phần, vô lực lắc lắc đầu, lngay cả thanh âm cũng run rẩy theo.
Cái loại này thanh âm…… Đúng là do hắn phát ra ……
“Còn chưa xong a……” Thừa Duyệt nhẹ giọng nói, bỏ thêm một ngón tay vào.“Phải bôi hết mới tốt……” Sau đó, thân thể run rẩy của Trình Chấn Toàn cảm giác được ngón tay thon dài trong cơ thể
lại nhấn sâu vài phần, hơi ngọ nguậy, giống như đang bôi loạn tới những chỗ khác, cảm giác quái dị này so với đau đớn càng khiến hắn nhũn ra, đầu ngón tay cũng không động đậy nổi.
“……” Chỉ có thể nghiêng mặt tựa vào gối thở dốc, mọi thứ đều trở nên mông lung ……
Mơ hồ
cảm giác được quần áo lại bị cởi bớt, nam nhân có chút không khoẻ xê dịch thân thể, lại không biết
hành
động của mình
để lộ ra cơ thể, nhất là những dấu vết xanh tím phía trên, hoàn toàn lọt vào tầm mắt thiếu niên, một cái cũng không bỏ sót.
“Trình thúc, dấu vết trên người ngươi
……” Thanh âm thiếu niên vẫn ôn nhu như cũ, nhưng lại
xuất hiện cảm xúc không nói nên lời ở bên trong.
Khiến cho thân thể nam nhân lập tức đông cứng lại.