- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sai Lầm Duy Nhất
- Chương 7
Sai Lầm Duy Nhất
Chương 7
Cánh cửa phòng mở ra,lạc tâm sững sờ khi nhận ra người đang ở trước mặt mình...
Không ai khác,,,chính là thành...bạn trai của chị lạc thanh.
Có vẻ như anh ta cũng rất bất ngờ thì phải,anh ta nhìn kĩ lạc tâm từ đầu đến chân,sau đó chợt cười ha hả.
- lạc tâm....không ngờ lại có thể gặp em ở đây?có duyên thật đấy,đã lâu rồi không gặp.
Lạc tâm có nằm mơ cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông đáng gét này,cô nói vội.
- tôi...tôi mang khăn lên cho quý khách đây ạ.
- em làm việc ở đây?
- tôi...tôi xin phép
Lạc tâm nhét vội khăn cho anh ta,vội vã bỏ đi.nhưng bị thành túm lại.
- ấy...em làm gì mà vội thế,nói chuyện với anh chút đã nào
Lạc tâm chán gét gạt tay thành ra.
- xin anh bỏ ra,tôi không có gì để nói cả.tôi phải đi làm việc.
Thành định nói gì đó thì từ trong phòng vọng ra tiếng phụ nữ,
- honney à,,,làm gì bên ngoài mà lâu vậy anh.?
Lạc tâm thừa cơ anh ta không chú ý,chạy thật nhanh trên hành lang.
Lạc tâm nghe rất rõ ràng.tiếng nói của người phụ nữ cùng phòng với anh ta không phải của lạc thanh.
Thật gê tởm?
Cả ngày làm việc hôm đó,lạc tâm chẳng yên trong lòng.
7h tối,lạc tâm đi bộ trên đường về phòng trọ.lúc đi vào con hẻm vắng thì 1 chiếc xe máy lao nhanh tới chặn ngay trước mặt cô.
Lạc tâm nhận ra người trên xe là thành...
Anh ta xuống xe.
- em ở chỗ này à?
Lạc tâm không thèm nhìn hắn,
- liên quan gì tới anh,đừng làm phiền tôi.
Thành cười giảo hoạt,dùng tay vuốt ve bả vai cô,lạc tâm vội hất ra.
- anh làm trò gì vậy?tôi la lên bây giờ đó.
- em la đi,mới mấy tháng không gặp mà cũng gớm nhỉ,em ngủ với thằng khác thì được,tỏ ra thanh cao với anh làm gì chứ.
- anh im miệng,tôi cấm anh.....
- cấm gì tôi....cấm tôi nhắc lại cái chuyện dơ bẩn đó của em à...thằng đó thì được,sao anh lại không được.
Nói xong,anh ta ép lạc tâm vào tường,muỗn cưỡng hôn cô.
Lạc tâm hoảng sợ cực độ,cô phát điên đẩy thành ra,giang tay tát cho anh ta 1 cái.
- khốn nạn...thằng khốn nạn,tao là em gái lạc thanh,người yêu mày đấy.
Thành bị tát,lại càng hung hăng hơn,anh ta chộp lấy vai cô,thô bạo ép cô vào tường lần nữa,anh ta gằn giọng.
- tao khốn nạn đấy,, mày ngoan ngoãn chiều tao đi,nếu không đừng có trách..
Lạc tâm giãy dụa không được,hoảng sợ đến bật khóc.
- thả tao ra...mày không thấy có lỗi với chị tao sao?
- chị mày chẳng là cái thá gì cả,,,tao chán rồi tao bỏ,chỉ có chị mày ngu mới bị tao lừa thôi,giờ chắc đang nằm khóc ở nhà đấy.
- mày....súc sinh....đồ súc sinh.
- tao súc sinh...bây giờ tao sẽ cho mày biết thế nào là súc sinh.
Nói rồi hắn cúi xuống cuồng bạo mà hôn cô,hắn dùng môi chà sát vùng da thịt của lạc tâm khiến cô đau đớn,tay hắn mò vào trong áo,xé toạc chiếc áo cô đang mặc.
Lạc tâm tuyệt vọng kêu lên
- cứu...cứu tôi với....
Lúc lạc tâm bị hắn đè xuống đất,như muốn ngất đi thì ai đó đã kịp thời xuất hiện.
- này...làm trò gì thế,bớ người ta....hϊếp da^ʍ...bà con ơi....
Lúc này tên thành cuống cuồng chỉnh lại quần áo,xông lên xe,lao vụt đi.
Người kia chạy tới đỡ lạc tâm đang rũ rượi dưới đất.
- cô gái...có sao không?
Lạc tâm như vừa thoát khỏi cái chết,cô nhìn người vừa cứu mình,là bà chủ trọ...
Lạc tâm bật khóc nức nở,ôm chặt bà chủ trọ...
- không sao rồi....không sao rồi...
Lạc tâm được bà ta đỡ đi về phòng trọ,lúc vào phòng.nhìn bộ dạng thảm hại của lạc tâm,áo bị xé rách,da thịt có vết bầm,tóc tai,quần áo xộc xệch,bà ta tức giận nói.
- đúng là phường mất dạy,lại giám dở trò đồϊ ҍạϊ ngay ngoài đường,may mà tôi đến kịp,nếu không thì....
Bà chủ trọ chợt ngừng lại,nhìn lạc tâm,thương cảm,không nói tiếp nữa.
- cô có sao không?có đau chỗ nào nưA không?
Lạc tâm lắc đầu,YẾU ớt đáp.
- cháu không sao?cảm ơn cô....
- yên tâm,mai tôi báo cho bên công an,họ sẽ thường xuyên để ý chỗ này hơn,,,cô nghỉ chút đi,...
Bà ta nói xong liền đi luôn,lạc tâm vội đóng cửa thật chặt,sợ hãi quá,,,ngồi co người lại.tâm trạng vẫn chưa bình tĩnh trở lại...
Đêm đó lạc tâm ở lì trong phòng,không ra ngoài lần nào nữa.cô mặc cho bụng đói cồn cào,1 tiếng động cũng làm cô giật thót lên....
Cuối cùng thì lục nam cũng chính thức hoàn thành xong chương trình đại học.ngay khi vừa về nhà,lục nam chạm mặt bố mình,ông lục Quân!
- nam,con qua đây ngồi nói chuyện với bố 1 lát.
Lục nam đi tới.
- dạ.bố nói đi.con nghe.
Ông lục quân nhìn con trai,điềm tĩnh hỏi.
- tốt nghiệp đại học xong,con tính làm gì?
- con....
- con vào công ty làm việc cùng bố đi.bố đã sắp xếp xong xuôi cho con cả rồi.
- thưa bố,con không có ý định vào công ty làm việc đâu ạ.nếu không con đã không vào đại học nông nghiệp.
- lục nam,con là con trai duy nhất của gia đình này,sớm muộn gì công ty này cũng giao cho con.con không vào làm thì coi thế nào được,ngày trước bố đồng ý cho con học nông nghiệp vì không muốn ép buộc con,giờ con lớn rồi,phải biết nghĩ đến chuyện lớn hơn chứ.
Lục nam thấy rất phiền phức,anh không tình nguyện nhìn bố.
- con muốn về trang trại làm cho bà nội,con không muốn học kinh doanh đâu bố,
Lục nam nói xong liền đi nhanh lên lầu,không cho bố kịp nói thêm gì nữa.
10h tối,
Trong 1 hộp đêm ở hà nội,1 đám đàn ông cùng 1 đám phụ nữ cùng nhau ngồi trong phòng,chúc rượu,hò hét nhau ầm ĩ.tụi thằng hùng,mỗi đứa ôm 1 đứa con gái ôm nhau hôn hít như chốn không người,chỉ có lục nam ngồi 1 góc,phiền chán hút thuốc.thằng hùng đi tới vỗ vai.
- ê,nam,mày sao vậy?sao không chọn 1 em,ở đây em nào cũng đẹp.
- biến đi,đừng làm phiền tao!tao không có hứng.
Hùng thấy vậy càng sấn lại hỏi.
- sao không có hứng,mày chia tay em vân anh cũng được gần 1 tháng rồi,mày không định đi tu chứ.
Lục nam lại càng phiền muộn vô cùng,gần 3 tháng rồi.
Lạc tâm biến mất gần 3 tháng,anh tìm kiếm khắp nơi cũng không tìm ra được,
- mày im miệng đi,để tao yên 1 lát.
Nói rồi,lục nam đứng lên đi ra khỏi phòng.anh ra đứng ngay trước cổng hộp đêm hút thuốc.
1 con búp bê vô cùng bốc lửa đi đến,õng ẹo nói
- kìa anh,,,đẹp trai mà sao đứng 1 mình cô đơn ở đây vậy?có cần em bầu bạn cho bớt buồn không.
Lục nam nhìn cô ta,không có 1 chút hứng thú nào.
- mau cút đi,đừng làm phiền tôi.
Con búp bê kia bĩu môi.
- khϊếp,làm gì gê vậy,chỉ muốn bầu bạn với anh chút thôi mà.
Lục nam buồn cười,bầu bạn ư?muốn lên giường thì có.
Loại con gái này anh còn lạ gì,,,nghĩ đến lạc tâm!cô gái ngốc ấy lại từ chối mình,lục nam thấy rất không vui...
Cô ta thà bỏ trốn cũng không muốn ở cạnh anh!
Con búp bê kia nguýt anh 1 cái,định bỏ đi,chợt lục nam không nói không rằng lôi cô ta lại,ôm eo cô ta,ngả ngớn.
- anh chỉ đùa em thôi,nhanh giận thế cưng.
Con búp bê bị bất ngờ,thấy vẻ mặt anh thì cũng cười theo.
- vậy mà làm em cứ tưởng....
2 người ôm nhau rất tình tứ.
1 giọng nói tức giận vang lên bên cạnh.
- lục nam....con phò nào đây.
Lục nam buông con búp bê kia ra,quắc mắt nhìn người mới tới,là vân anh.
- cô hỏi làm gì?chúng ta đường ai nấy đi rồi mà..
Con búp bê thấy người khác chửi mình là phò thì sấn tới,nắm tóc vân anh,giật ra sau.
- mẹ nó,con chó...mày kêu ai là phò hả..?...hả.
Vân anh cũng chẳng vừa,cô ta quơ tay kéo tóc con búp bê.cả 2 giằng co.bị lục nam quát.
- có thôi đi không?mau bỏ tay ra ngay.
Cả 2 cùng lúc bỏ tay ra,mặt đỏ phừng phừng,tóc tai rối lên như tổ quạ.
Vân anh nhìn lục nam,chất vấn.
- anh nên nhớ,,,em chưa có đồng ý chia tay đâu,cả tháng nay anh tránh mặt em là vì cặp với con phò này à?
- mẹ mày,mày nói ai phò.
Nói rồi,con búp bê lại định xông tới,lục nam ngăn lại.
- em đi trước đi,để anh giải quyết,
Con búp bề hừ 1 tiếng.
- mày nhớ mặt tao nhé...
Rồi cô ta bỏ đi.
Lục nam quay sang vân anh.
- rốt cục cô có não không hả?cứ bám theo tôi như đỉa đói vậy?
- em không chấp nhận bị đá như thế đâu.
- thế cô định làm gì nào?lục nam tôi gét nhất là bị đàn bà đeo bám,thời gian cặp với cô tôi đâu có để cô thiếu thốn gì...
Vân anh nghe vậy thì chợt đổi giọng,bi ai rơi 1 giọt nước mắt.
- em đã làm gì sai chứ?sao anh ruồng bỏ em như vậy?
Lục nam bỗng thấy cô ta giả tạo vô cùng,
- cô không sai,chỉ là tôi chán rồi,lúc quan hệ với tôi cô phải nên hiểu điều này chứ,cô còn không hiểu rõ tôi là người thế nào à...đừng bám theo tôi nữa.ok.
Lục nam bỏ đi vào trong,
Vân anh tức tối giậm chân.
Cô ta không cam tâm,sẽ không cam tâm như vậy đâu.
Lục nam,anh cứ chờ đấy?roi anh sẽ phải hối hận khi đã bỏ tôi?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sai Lầm Duy Nhất
- Chương 7