Chương 56: Bái phỏng

Buồn chán !

Buồn chán muốn chết !

Trác Tình nghĩ chính mình thật sự đáng khinh bỉ.

Trước đây lúc công tác, chờ một cái ba ngày nghỉ so với lên trời còn khó, trên đầu luôn luôn đều có tiếp không hết án tử, thật hận không thể ở nhà ngủ ba ngày ba đêm, quản nó án tử có bao nhiêu vướng tay vướng chân! Hiện tại được rồi, muốn ngủ có thể ngủ đến chết, thế nhưng nàng toàn thân lại khó chịu, như là có ngàn vạn con tiểu trùng gặm cắn giống nhau, nàng bắt đầu nhớ sinh hoạt trước kia một ngày ngủ không được sáu giờ …

Bảy ngày, từ ngày đó hồi cung đến bây giờ, bảy ngày đã trôi qua.

Cái gì cũng không có xẩy ra, có lẽ nói xẩy ra chuyện gì nàng cũng không biết.

Yến Hoằng Thiêm chưa có tới tìm nàng gây phiền phức, Lâu Tịch Nhan mỗi ngày sớm đi tối về, nàng có thể ở bên trong tướng phủ làm bất cứ chuyện gì, ngoại trừ xuất môn…

Thế nhưng nàng có thể làm gì chứ? Ở đây sách về khám nghiệm tử thi hầu như không có, nàng lại đối với thi từ ca phú, lịch sử dã truyện không cảm thấy hứng thú, cho nên nàng mỗi ngày tiêu phí thời gian bằng cách chính là nhìn chằm chằm mặt hồ rộng lớn trước mắt, ngẩn người …

“Uy, ngươi bình thường ở nhà cứ như vậy dựa vào phát ngốc ( ngây người) qua ngày sao?”Hồ nước trong suốt rộng lớn xác thực có thể làm cho tâm tình tốt hơn, thế nhưng xin tha thứ cho quan điểm của nàng, phong cảnh lại đẹp hơn nữa nhìn lâu khiếu thẩm mỹ cũng sẽ mệt nhọc đi.

Nâng má đờ đẫn thật lâu Lâu Tịch Vũ rốt cục phục hồi lại tinh thần, khẽ nói :“Ngươi mới phát ngốc đấy!”

OK, nếu không phải là phát ngốc, đó chính là tư xuân. Trác Tình cười nhẹ, thật vất vả có người bồi nàng nói chuyện, nàng cũng không nghĩ khiến nàng ta tức giận bỏ đi, Trác Tình khiêm tốn thỉnh giáo hỏi:”Vậy ngươi bình thường đều làm cái gì?” Nàng thực sự hiếu kỳ, mỗi ngày ngốc ở nhà, các nàng đều làm gì ?

Lâu Tịch Vũ tiếp tục nâng má, miễn cưỡng trả lời :”Luyện chữ luyện cầm, chơi cờ vẽ tranh, có thể làm rất nhiều việc đâu !”

Nga ồ ~

Trác Tình nhịn không được khen:”Nhìn không ra đến, ngươi còn là một cái tài nữ !” Qủa nhiên thiên kim tiểu thư cũng không dễ làm a!

Hảo tâm khen ngợi, kết quả nhưng đổi lấy Lâu Tịch Vũ gầm nhẹ kháng nghị:”Ngươi đừng quá đáng, ta biết ta không có ngươi tài nghệ xuất chúng, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, thế nhưng cũng không cần phải như vậy chế giễu người khác!”

Trác Tình sửng sốt, cười khổ không thôi, cái này ý nghĩ, nàng là thật không có! Bởi vì, nàng tất cả đều sẽ không!

Nhún nhún vai, Trác Tình vô tội trả lời :”Ta mất trí nhớ, cái gì đều không nhớ rõ, ngươi nói này tài nghệ, ta hết thảy đều quên, so ngươi kém xa, nào có tư cách chế giễu ngươi?!”

“Ta… “ Nhìn nàng như thế thản nhiên giải thích, Lâu Tịch Vũ ngược lại có chút xấu hổ:”Ta không phải cố ý.” Nàng rất rõ ràng muốn luyện ra một thân tài nghệ cần nỗ lực cùng trả giá bao nhiêu, hiện tại nói mất liền mất, đã rất đáng thương chính mình còn bóc đến chỗ đau của người ta, thật sự không đúng!

Nói thật, nàng càng thích Lâu Tịch Vũ bộ dáng dương nanh múa vuốt, Trác Tình nhanh chóng chuyển đề tài :”Không có chuyện gì không có chuyện gì, chúng ta nói chuyện khác đi.”

Nhìn về phía nàng, Lâu Tịch Vũ phối hợp hỏi :”Nói chuyện gì ?”

“Nghe nói ngươi cùng hoàng thượng rất quen thuộc?” Dù sao cũng là trò chuyện, thừa cơ hỏi thăm một chút cũng tốt.

Lâu Tịch Vũ xấu hổ cười cười, đáp:”Cũng không có rất quen thuộc, khi còn bé cùng ca ta vào cung bồi cô cô, bình thường có thể nhìn thấy hoàng đế ca ca mà thôi.”

“Ta lần trước vào cung, cảm thấy hắn rất hung ác.”Trác Tình thử oán giận nói.

Gật đầu lia lịa, Lâu Tịch Vũ đồng ý trả lời :”Ta cũng thấy vậy, hắn tính tình thật kém, tức giận sẽ dọa chết người, bất quá hắn nhưng thật ra rất ít đối ca ta phát hỏa( tức giận).”

“Vì sao chứ?Bởi vì ca ngươi cùng hắn là biểu huynh đệ ?”Nàng cũng cảm thấy Yến Hoằng Thiêm đối Lâu Tịch Nhan tựa hồ đặc biệt ẩn nhẫn.

Bĩu môi, Lâu Tịch Vũ đắc ý trả lời :”Mới không phải đâu, hắn đối cái khác thân huynh đệ đều hung muốn chết, đương nhiên là bởi vì ca ta thông minh lại tài giỏi a.”

Toát mồ hôi!

Nàng còn tưởng sẽ biết được cái gì tin tức đâu, xem ra hỏi nha đầu này, nàng chỉ biết đối Lâu Tịch Nhan ca ngợi, suy nghĩ một chút, Trác Tình tiếp tục bát quái người khác:”Túc Lăng tướng quân ngươi biết sao?”

“Hắn?” Lâu Tịch Vũ nhíu mi, vẻ mặt chán ghét:”Ta không biết, chỉ là nghe nói hắn là một người vừa lãnh vừa cao ngạo, là một kẻ tự cho là đúng.”

“Sao lại nói như vậy?” Vừa lãnh vừa cao ngạo ngày đó nàng đã nhìn ra, tự cho là đúng ngược lại chưa chắc đi!

Lâu Tịch Vũ một bộ thần bí hình dạng, nhỏ giọng hừ nói:”Ở trong mắt hắn, nữ nhân chính là đại biểu cho phiền phức và không cần thiết, càng biếи ŧɦái chính là hắn trong phủ một nữ nhân cũng không có.”

“Cái gì? Không có khả năng đi!” Lớn như vậy một cái tướng quân phủ không có nữ nhân? Trác Tình không tin hỏi:”Nha hoàn tổng có đi, lẽ nào hắn không có mụ mụ, muội muội, thê tử, tiểu thϊếp các loại sao?”

Lâu Tịch Vũ kiên định trả lời :”Không có!”

Qủa nhiên trò chuyện bát quái là cách tốt nhất khiến người ta thân thiết trong hoạt động xã giao, mặc kệ là ở bất luận cái gì thời đại đều là như nhau!Lâu Tịch Vũ vừa rồi còn đối Trác Tình xa cách, giờ đã sáp lại gần thấp giọng nói:”Hắn phụ thân năm đó chết trận, mẫu thân sau cũng bệnh chết, chỉ có ba huynh đệ, toàn bộ không có cưới vợ, trong phủ không có tỳ nữ, không có ma ma, chỉ có nam nhân, hắn năm nay mau ba mươi, cho nên hoàng đế ca ca mới có thể đem muội muội ngươi ban cho hắn a!”

“Không phải chứ…” Trác Tình đầu đầy hắc tuyến, còn có người như thế? Thực sự có chút biếи ŧɦái…Kia đang ở trong một đống nam nhân Thanh Mạt làm sao bây giờ??

Trác Tình liên tiếp hỏi thăm hai nam nhân, Lâu Tịch Vũ rốt cục phản ứng lại, một bộ hiểu rõ hình dạng, tự cho là đúng cười nói :”Thế nào, cuối cùng có phải hay không cảm thấy mình rất may mắn, tam tỷ muội nhà các ngươi chỉ có ngươi vận khí tốt nhất, gả cho chính là ta ca.”

Lại nữa rồi…Mù quáng sùng bái không phải là chuyện tốt, có điều lần này nàng không phủ nhận quan điểm của nàng ta, so sánh xuống Lâu Tịch Nhan là người bình thường nhất!!

Hai người tán gẫu, một đạo cao to thân ảnh xuất hiện bên hồ, hướng các nàng bước tới.

Lâu Tịch Vũ miệng cong lên, buồn bực quay lưng đi, hắn rốt cục bỏ được đến tìm nàng!! Hừ!

Trác Tình ho nhẹ một tiếng, cười nói:”Ta khát, đi uống nước.” Nàng nhưng không có hứng thú làm bóng đèn.

Trác Tình mới đứng dậy, Cảnh Táp cũng thẳng tắp hướng phía nàng đi tới, lạnh giọng nói :”Thanh cô nương, tiền sảnh có khách tới chơi.”

“Tìm ta ? Ai?” Trác Tình khẽ giật mình, nhìn về phía bên cạnh nử tử vẻ mặt càng tồi tệ, hai mắt bốc hỏa, Trác Tình bật cười.

“Đề hình ti Đan Ngự Lam.”

Hắn? Tìm nàng làm cái gì? Để khám nghiệm tử thi? Dù sao nàng chính là nhàn rỗi buồn chán, gặp hắn cũng tốt, Trác Tình nhấc chân hướng ngoài viện đi đến, Cảnh Táp đi theo nàng phía sau.

Mới đi hai bước, Trác Tình dừng lại cước bộ, cười nói:”Ta chính mình qua là được, Tịch Vũ nàng bụng đau, ngươi cấp nàng xem xem đi.”

Cảnh Táp ánh mắt chợt lóe, Lâu Tịch Vũ đã nhịn không được xoay người lại, hét lớn :“Ta nào có đau bụng?!”

“Ngươi cả ngày uống nhiều dấm chua như vậy, không đau mới là lạ !” Trác Tình nhàn nhã bước đi ra ngoài, trêu chọc tiếng cười một đường vang lên, chỉ còn lại có Lâu Tịch Vũ vẻ mặt xấu hổ xoắn xoắn góc áo.