Bên tai là thanh âm lá cây xào xạc, tiếng nước chảy khe khẽ, trong không khí cũng tràn ngập mùi ẩm ướt của rừng cây, hơi nước nhàn nhạt lượn lờ vờn quanh, rất thoải mái. Mùa xuân cây cỏ tràn trề, mọi nơi đều là một màu xanh nhạt của mầm non, Trác Tình hít vào một hơi thật sâu, ở đây thật đúng là địa phương tốt, nhà gỗ nhỏ thanh tĩnh tao nhã, giản đơn lại thuần phác, mỗi tiểu viện cũng bố trí rất đặc sắc, hoàn toàn được dựng bằng gỗ, không có một viên ngói, là phong cách nàng thích.
Nghe nói phía sau mỗi tòa tiểu viện đều có con đường nhỏ thông thẳng tới ôn tuyền, Trác Tình có chút động tâm, đến cái thời đại quỷ quái này đã một thời gian, nàng còn không có hảo hảo hưởng thụ qua, lôi xuống chiếc khăn trắng treo ở bên giường vắt lên cổ, Trác Tình buồn cười nhìn Lâu Tịch Vũ từ khi đi vào phòng nhỏ này liền không dừng bước chân.
Không phải là thổ lộ sao, không cần phải khẩn trương như thế chứ? Trác Tình đẩy ra cửa hậu viện, vừa bước đi vừa thong thả cười nói: “Ta hiện tại đi tắm suối nước nóng, chờ khi ta trở lại, nếu như ngươi còn không có thổ lộ thành công, vậy đến phiên ta.”
Lâu Tịch Vũ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng Trác Tình, gần như là hét to: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!!”
Trác Tình xoay người, ánh mắt khıêυ khí©h đảo qua khuôn mặt đỏ bừng của Lâu Tịch Vũ, ngạo mạn đáp:“Vậy xem ngươi như thế nào.” Có đôi khi khıêυ khí©h so với cổ vũ hữu hiệu hơn.
Hưởng thụ phía sau ánh mắt cực nóng có thể gϊếŧ người, Trác Tình nhẹ nhàng vung lên khóe môi, tâm tình sung sướиɠ dọc theo đường nhỏ bước đi.
Đường nhỏ quanh co, bên cạnh là cao thấp hoa và cây cảnh bao quanh, mặt trời chiều ánh sáng ấm áp tản ra trên mặt đất, không khí ẩm ướt hòa cùng hương hoa kéo tới, Trác Tình bước chân nhẹ nhàng, đi qua mấy chỗ sơn thạch, một hồ ôn tuyền liền xuất hiện trước mặt, sơn thạch (núi đá) bụi rậm thấp vây quanh ôn tuyền vừa thanh tĩnh vừa kín đáo, Trác Tình rất hài lòng.
Xung quanh hồ dùng hòn đá vây lại, nước hồ cũng không sâu, như một vầng trăng tròn, giữa ao có một tiểu sơn thạch cùng bụi rậm phân hồ thành hai, biến thành hai hồ hình bán nguyệt, ở một bên liền không thấy rõ đối diện, rất khéo.Trác Tình cởϊ qυầи dài vốn đã đơn bạc, đem lụa trắng trở thành khăn tắm vây ở trên người, dùng chân thử nước dưới hồ, vừa vặn, nhìn xung quanh một chút, nàng cuối cùng vẫn là không cởi ra bạch quyên (tấm vải màu trắng), trực tiếp đi xuống ôn tuyền.
Dòng nước ấm áp nhẹ vỗ về thân thể, hơi nước xoay quanh thân, hương hoa vờn quanh, tiếng chim khe khẽ, mặt trời chiều như lửa, ở đây xem mặt trời lặn đúng là không thể tốt hơn, tất cả đều hoàn mỹ.
Trác Tình thoải mái thở phào nhẹ nhõm, từ từ nhắm mắt lại…
“Ừm, quả nhiên rất thoải mái.” Một giọng nam trầm thấp bỗng nhiên vang lên, dường như ngay bên tai.
“Ai?!” Trác Tình bỗng chốc mở mắt, kinh hoảng đề phòng nhìn xung quanh.
Nước suối róc rách, cây cối xanh ngắt, bên cạnh ngoại trừ nàng không có người khác ?!
Trác Tình cau mày, lẽ nào nàng quá mệt nhọc, xuất hiện ảo giác?!
Giữa lúc Trác Tình buồn bực, giọng nam lần nữa vang lên: “Sớm biết ta hẳn là hằng năm đều đến tĩnh dưỡng vài ngày.”
Thanh âm này… Trác Tình nghiến răng nghiến lợi: “Lâu —- Tịch —- Nhan!”
“Đúng lúc như vậy.” Thanh âm kinh ngạc đúng là từ phía bên kia núi đá truyền tới.
Lâu Tịch Nhan lại ở tại bên kia tắm suối nước nóng? Hắn đến đây lúc nào? Nàng một chút cũng không phát hiện, hay là hắn đã sớm đến rồi, vậy nàng vừa thay quần áo…
Trong lúc Trác Tình còn lo lắng, thanh âm lành lạnh của Lâu Tịch Nhan lần nữa vang lên: “Cô yên tâm, phi lễ khuy thị (vô lễ nhìn trộm), loại chuyện giậu đổ bình leo này, Lâu Tịch Nhan ta sẽ không làm.”
Dựa lưng vào núi đá, Trác Tình suy nghĩ một chút, Lâu Tịch Nhan hẳn không phải là người như thế, quan trọng là gián cách núi đá như vậy, ngâm mình ở trong hồ bọn họ đều là nhìn không thấy đối phương, nếu như nàng lúc này đứng dậy mặc quần áo, mới có thể bị hắn nhìn hết! Hơn nữa trên người nàng còn bọc bạch quyên, cũng không tính lộ ra trọn vẹn, ở Nhật Bản nam nữ cùng phao ôn tuyền nàng đã đi, bây giờ còn sợ cái gì!?
Ngâm một hồi, đối diện chỉ truyền đến tiếng dòng nước chảy, Lâu Tịch Nhan không có nói nữa, Trác Tình thấp giọng nói: “Tình trạng thân thể của ngươi không thích hợp tắm suối nước nóng, rất dễ phát bệnh, vẫn là sớm chút trở về tốt hơn.” Hắn tốt nhất nhanh chóng rời đi, nàng cũng phải đứng lên, ngâm lâu, nàng có chút khó thở.
Thật lâu, lúc Trác Tình gần như cho rằng hắn đã đi, Lâu Tịch Nhan trầm thấp thanh âm lần nữa vang lên: “Cô biết ta bị bệnh gì?”
Thì ra hắn còn ở! Trác Tình dùng bạch quyên bao chặt trên thân, hơi ngồi xuống một chút, không để ý trả lời: “Chắc là hen suyễn, một loại bệnh về hệ hô hấp.” Nhìn tình huống phát bệnh rất giống, không có cụ thể kiểm tra, không có thể xác định.
Lâu Tịch Nhan kỳ thật cũng không có tắm suối nước nóng, chỉ là ngồi trên hòn đá ở bên bờ, chân ngâm ở dưới hồ nước, nghe được Trác Tình trả lời, tay hắn còn đang nhẹ vẩy vẩy nước ngừng một chút, giống như tùy ý hỏi: “Cô sẽ trị được sao?”
“Sẽ không, nghe nói qua, ta biết cách phòng bị trước.” Nàng học chính là pháp y, OK?!
Trong mắt hiện lên một tia thất vọng, chỉ là rất nhanh liền biến mất, Lâu Tịch Nhan nhẹ vẩy nước hồ, phát ra thanh âm ào ào, khẽ cười nói: “Thanh nhi thật đúng là kiến thức rộng rãi.”
Trác Tình sửng sốt, oán giận kêu lên: “Ngươi gọi cái gì?!” Thanh nhi? Ta còn trong sạch đấy!
“Cô không thích?” Giả vờ tự hỏi một chút, Lâu Tịch Nhan khẽ hô: “Vậy gọi… Phong nhi được rồi.”
Phong nhi… Nàng điên rồi…
Cổ nhân có phải phía sau tên không có một chữ ‘Nhi’ sẽ không nói được! “Gọi Thanh Phong!” Trác Tình gần như là hổn hển quát.
Lâu Tịch Nhan thõa mãn vung lên một mạt tươi cười, tâm tình xao động, tốt! Tiếp tục…
“Phong nhi từ Hạo Nguyệt quốc đến Khung Nhạc, có quen không? Nghe nói Phong nhi thi từ ca phú, khúc nghệ ca vũ mọi thứ tinh thông, muốn cái gì chỉ cần phân phó hạ nhân đi chuẩn bị.”
Trác Tình ở bên cạnh đảo một cái bạch nhãn, thi từ ca phú nàng hoàn toàn không biết gì cả, khúc nghệ ca vũ mọi thứ không thông, Lâu Tịch Nhan lại không có đem chuyện nàng vừa rồi rống để ý, Trác Tình cũng không khách khí trả lời: “Nhân ngôn bất khả tẫn tín**, ta còn nghe người ta nói Lâu tướng tao nhã, chính trực cương nghị, là một người khiêm tốn, hiện tại xem ra, ngược lại càng giống tên vô lại.” (**Người ta nói không thể tin hết.)
Vô lại? Lâu Tịch Nhan nhẹ nhướng mi, một nụ tươi cười giảo hoạt xẹt qua đáy mắt, được rồi, vậy hắn để nàng xem cái gì là thật sự vô lại…