Editor: Yang Hy
Học bá không biết nói sao về tâm tình của mình hổm rày.
Chỉ cảm thấy ngày nào mặt mình cũng đang trên đà tự cháy.
Người kia vừa tới gần cái là không kiềm được mà muốn trốn, nhưng lại không nỡ bỏ đi luôn như vậy.
Mấy ngày nay không có cách nào gặp mặt được, mỗi ngày cậu đều phá lệ đem theo điện thoại chờ người kia nhắn tin cho mình.
Chờ mãi mới tới thứ bảy.
Tóc dài: Ngày mai thứ bảy nè!
Học bá: Vâng.
Tóc dài: Ra ngoài không? Mấy ngày không gặp em rồi.
Học bá: Nhà trường xếp ngày mai thi tháng.
Tóc dài nghĩ, tuyệt vời, trường này biết chọn thời gian thật đấy.
Tóc dài: Bây giờ em đang ở đâu vậy?
Học bá: Ký túc xá.
Tóc dài: Vậy em nhìn anh tí nhé? Gần đây anh mới uốn tóc, anh thấy đẹp lắm luôn!! Không xem là tổn thất của em đó nha!
Học bá: Chờ em một chút.
Tóc dài: Được.
Học bá cắm tai nghe, cầm điện thoại vào phòng vệ sinh, ký túc xá của cậu được sắp xếp riêng, chỉ có cậu với em họ ở chung một phòng, em họ không thích học, đang nằm trên giường chơi game, có hơi ồn một tí nên học bá vào phòng vệ sinh luôn.
Tóc dài: Được chưa? Em không có chạy luôn đó chứ! Anh đáng sợ vậy hả?
Học bá: Không có, được rồi.
Tóc dài: Vậy anh gọi nha!
Kết nối video.
Tóc dài mặc áo ngủ ngồi dựa vào đầu giường, học bá nhìn cách bài trí này không giống như đang ở ký túc xá trường.
Học bá: Anh không ở nhà sao?
Tóc dài tiến lại gần màn ảnh mà không trả lời câu hỏi của học bá.
Tóc dài: Em có thể gỡ kính cho anh xem hông?
Học bá: Sao vậy?
Tóc dài: Anh muốn nhìn kỹ mặt em.
Học bá hơi do dự, nhưng vẫn tháo kính của mình xuống.
Đôi mắt của học bá rất đẹp, lúc yên lặng thì trông khá thờ ơ, nhưng tóc dài nhìn chằm chằm đôi môi mím chặt của cậu, hắn liền cảm thấy đây vẫn là cậu nhóc ngơ ngác đυ.ng cái là đỏ mặt kia.
Tóc dài: Mắt em đẹp ghê.
Học bá: Anh cũng vậy.
Đây là lần đầu tiên cậu uyển chuyển khen tóc dài.
Tóc dài: Đúng đúng, mắt anh được người ta gọi là mắt đào hoa đó, người ta còn nói là lúc anh ngẩng đầu lên nhìn đẹp hơn nữa đó.
Tóc dài nói xong liền điều chỉnh tư thế, ngước mắt lên nhìn màn ảnh.
Học bá không nói lời nào, học bá đỏ mặt, học bá kích động.
Đừng hỏi gì cả, hỏi thì là cứng rồi đó.
Học bá vội vàng nói ký túc xá phải tắt đèn rồi cúp máy.
Bình tĩnh một lát mới trở lại giường.
Tóc dài sắp khóc, mái tóc hơi rối xõa tung trên tấm khăn trải giường, làn da trắng nõn nhưng lúc này lại đỏ ửng từ cổ xuống dưới, hắn khó chịu cử động, nhưng lại bị người trên thân tóm chặt hơn.
Học bá nhìn hắn, nhìn đôi mắt xinh đẹp của hắn, đôi mắt ấy ngấn lệ, một vài giọt rơi xuống vì va chạm, làm ướt một mảng nhỏ khăn trải giường.
Học bá nhìn hắn, không dám chạm vào, cũng không dám di chuyển nữa.
Tóc dài vặn vẹo cái eo của mình: Em di chuyển đi, di chuyển đi mà.
Học bá được cho phép lại tiếp tục ôm hôn.
Thời gian rất dài, tóc dài dần dần mất sức.
Nhưng dù là vậy, tóc dài vẫn muốn cố gắng nhấc người lên và dang tay ra đòi ôm.
Học bá ôm người nọ vào lòng.
Tóc dài khẽ thở hổn hển, nhỏ giọng kêu lên một tiếng rồi ghé sát vào tai học bá mà hỏi.
Em nói xem, mắt anh có đẹp không?
*Chắc là ngủ mơ hoặc là đoạn tưởng tượng trước khi trở lại giường ó.