CHƯƠNG 52 (H)

Nam nhân không còn do dự, một mạch cắm vào huyệt da^ʍ mềm mại, cuồng cắm mãnh làm, nhiều lần an ủi nơi mà Diệp Minh Hoan muốn nhất, thao đến y nước miếng chảy loạn, hai mắt mê ly, cả người vô lực treo trên khuỷu tay nam nhân, mặc hắn ôm mình điên cuồng mà nhấp hông, thở hồng hộc kêu khóc:

"Tuyệt quá... Đại ca... Kình ca ca... Ô ô sắp bị thao chết rồi, cứu đệ... ! Đại ca a ưʍ..."

Dưới sự xâm phạm kịch liệt thần tốc, hậu huyệt bị ma sát đến nóng rát, hòa với kɧoáı ©ảʍ sắc bén đánh thẳng vào giác quan toàn thân. Mầm ngọc giữa hai chân nửa cương, theo động tác thọc rút mạnh bạo của nam nhân, đánh bạch bạch lên cái bụng trắng nõn của thiếu niên.

Cố Kình bắt lấy vòng eo thon của Diệp Minh Hoan, dươиɠ ѵậŧ "bốp bốp bốp" nhắm vào sâu trong dũng đạo mà nện, trận làʍ t̠ìиɦ quá mức mãnh liệt này khiến Diệp Minh Hoan chịu không nổi, nghẹn ngào xin tha: "Á á không... Á! Nhanh quá! Hu hu tha đệ... Tha cho đệ đi..."

Diệp Minh Hoan khi thì đòi nam nhân cứu mình, khi thì xin nam nhân tha mình, y cũng không rõ Cố Kình là người cứu nạn hay là kẻ trừng phạt nữa, y chỉ biết giờ này khắc này, trong lòng mình đầy ắp bóng hình của hắn, chẳng nhớ nổi ai.

Mới mấy cái, Diệp Minh Hoan đã gào khóc tiết ra một lần nữa.

Nam nhân nhẹ nhàng mổ hôn lên cái miệng nhỏ đỏ thắm của y, trêu chọc: "Nhanh vậy." Sau đó hắn bày Diệp Minh Hoan xoay người nằm nghiêng, chính mình thì ôm lấy cái eo mềm mại mướt mồ hôi của thiếu niên từ phía sau, giở cao một chân y lên.

"Ô... Ưm há..." Diệp Minh Hoan híp đôi mắt ngấn lệ, giọng thả mềm làm nũng, "Đại ca, lần này nhẹ một chút nha... Đệ chịu không nổi..."

"... Hửm?" Cố Kình phát ra giọng mũi trầm trầm.

Diệp Minh Hoan lập tức đổi cách xưng hô: "... Tướng công."

Cố Kình hạ một chuỗi hôn tinh tế ở sau tai, dọc theo cổ y, trêu chọc: "Được, tướng công thương đệ."

Dứt lời, lại là một vòng thao làm chậm mà vẫn bạo.

Cố Kình bóp lấy bẹn đùi thịt thịt của Diệp Minh Hoan, tìиɧ ɖu͙© tăng vọt, thịt mềm nóng hổi trong cơ thể thiếu niên cực biết quấn người, lúc này cao trào vừa qua, chúng nó càng siết chặt khiến cho Cố Kình giống như đang cắm ở một vùng đất trù phú tuyệt vời biết ra sức hút côn ŧᏂịŧ.

Mà tiểu yêu tinh lại bị hắn điều giáo đến càng biết cách tìm kiếm vui sướиɠ, lấy lòng nam nhân, cái mông nhỏ dỏng lên, cái eo nhỏ lắc lắc, theo động tác thọc rút của hắn mà ra sức nghênh hợp. Cố Kình rất say mê, hận không thể chết trong thân thể y!

Nhưng ngay tại lúc hai người tóc mai giao nhau, đắm chìm trong mây mưa, đột nhiên có một cái bóng trắng xẹt qua.

Cố Kình chợt dừng động tác, định thần nhìn lại, lập tức vừa bực mình vừa buồn cười, "... Ta nên thịt cái con chồn kia, còn có thể làm cho đệ một cái khăn choàng cổ lông chồn."

"... Ưʍ... Cái... cái gì?" Diệp Minh Hoan giật mình, mở đôi mắt ngậm khói mang sương ra. Sao đột nhiên lại nói tới cái này?

Vừa nhìn một cái, đối mặt với đôi mắt to tròn đen lúng liếng.

Bên kia, chú chồn tuyết mở to đôi mắt ngây thơ như hạt đậu nhìn chằm chằm hai nhân loại thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang đánh nhau ở trên giường, một trong số đó còn bị bắt nạt đến cứ mãi phát ra tiếng kêu gào thống khổ đáng thương, cái đầu nhỏ thuần khiết của nó làm sao cũng nghĩ không thông, chớp chớp mắt, nghi hoặc tiến đến mấy bước.

"A!" Diệp Minh Hoan che mắt, "Đừng, đừng nhìn mà! Đại ca, mau đuổi nó đi..."

Chú chồn tuyết bị y dọa sợ, quỳ rạp trên đất chần chừ không thôi, lại nghe thấy nhân loại có làn da trắng như tuyết kia khóc nói: "Ô, a... Ưm đại ca đừng thúc... á á..."

"Nó, nó còn đang nhìn kìa... Đừng, ô —— Đuổi nó đi đi! Đuổi nó đi đi mà!!"

Cho dù biết bọn chúng cũng không có nhân tính, nhưng bị con thú nhỏ thuần khiết vô tri nhìn thấy một mặt hạ lưu da^ʍ mị của mình như vậy làm Diệp Minh Hoan cảm thấy xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, y giãy giụa, bưng mặt trốn tránh. Cố Kình thì ngược lại, hắn nổi ý xấu, vươn cánh tay dài ra, xách gáy con chồn tuyết lên, vứt ở trước mặt thiếu niên.

Bị bên thứ ba dòm ngó, cộng thêm cái cảm giác xấu hổ khi phá nát luân thường đạo lý giao hợp với đại ca ruột khiến Diệp Minh Hoan cảm giác thân thể càng thêm nhạy cảm, cái chỗ đã cao trào vô số lần kia dần dần tràn ra kɧoáı ©ảʍ lạ kỳ, càng thêm rõ ràng, càng thêm mãnh liệt.

"Hu u —— Đừng... Đừng mà..."

Y không chút tự biết, vặn vẹo thân thể quyến rũ mê người, "Đừng nhìn mà... Đại ca, đuổi nó đi... A —— á á á!"

Con thú nhỏ đáng thương cái gì cũng không hiểu, chỉ là bỗng nhiên nhìn thấy đầṳ ѵú ướt dầm dề trước ngực Diệp Minh Hoan, tưởng là trái cây màu đỏ rơi trên nền tuyết, thế là há miệng ngậm vào theo bản năng, đầu lưỡi nho nhỏ còn đè lên lỗ vυ" liều mạng liếʍ láp, muốn nếm thử hương vị của trái cây ngọt ngào này.

Diệp Minh Hoan thật sự là sợ đến suýt chút nhắm mắt ngất lịm đi.

Cố Kình nhìn thấy, cũng mυ"ŧ một bên vυ" còn lại, thật thật giả giả oán giận: "Vật nhỏ này, còn giành sữa uống với ta."

"Ô... Đều, đều cho đại ca uống hết, á —— Cho nên huynh nhanh, ha..." Hai bên đầṳ ѵú sưng đỏ bị kí©h thí©ɧ cùng lúc, sướиɠ đến Diệp Minh Hoan không biết hôm nay là hôm nào, vừa năn nỉ nam nhân, vừa ngăn không được mà rêи ɾỉ phóng đãng, "Mau đem nó... Ố, không...!"

Cố Kình cũng không thể để bất kỳ vật nào ham muốn bảo bối của hắn, thấy yêu tinh dâʍ đãиɠ trong lòng mình thẹn đủ rồi, vươn tay hất chồn tuyết ra. Ai ngờ nó còn ngậm đầṳ ѵú thiếu niên, vừa gạt một cái, răng con thú nhỏ cắn núʍ ѵú Diệp Minh Hoan đến là vừa đau vừa sướиɠ, một trận kɧoáı ©ảʍ tê tái đê mê nổ bùng trước ngực, tức khắc khiến thiếu niên hoa cả mắt ù cả tai, cái miệng ngọt ngào bên dưới cũng theo đó mà cấp tốc co thắt.

Lần này y kẹp nam nhân đến trở tay không kịp, hắn gầm nhẹ một tiếng, tiết ra một đống dương tinh nồng đậm.

Cơ thể bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bất ngờ ập vào, tất cả đều kích xạ trên hoa tâm nhạy cảm yếu ớt, Diệp Minh Hoan cao giọng hét lên như chú mèo nhỏ, còn si mê lẩm bẩm: "A... A... Tướng công, bỏng mất... Ha a, sướиɠ quá... Trong bụng nong nóng ưʍ..."

Mà đầu kia, con thú nhỏ tò mò liếʍ một ngụm tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc trước Diệp Minh Hoan tự bắn trên bụng, phát giác mùi vị kỳ cục, cộng thêm nó thật sự sợ nam nhân hung thần ác sát nọ, thế là nhân dịp không ai để ý đến, ỉu xìu chạy mất.

Hai người mệt mỏi ngã vào đệm chăn, Cố Kình ôm thiếu niên, tận hưởng dư vị trận làʍ t̠ìиɦ vui sướиɠ này, đến khi trên người mồ hôi cũng đã lạnh mới bế ngang thiếu niên lên.

Người trong l*иg ngực lẩm bẩm, yếu ớt hỏi một tiếng "Làm gì vậy...", Cố Kình dùng cái cằm mọc đầy gốc râu ngắn lởm chởm cố ý chà xát mặt Diệp Minh Hoan, ôn nhu nói: "Lúc trước đã sai người chuẩn bị nước nóng, bây giờ cho đệ tắm rửa chà lau thân thể."