CHƯƠNG 5

Tay run rẩy ngập ngừng, cuối cùng xốc mạnh chiếc chăn mỏng lên.

Quần áo mặc ở trên người hoàn chỉnh, giữa hai chân cũng không dính nhớp dơ bẩn, mà chỉ có một thân đầy dấu hôn xanh tím, đầu nhũ trướng đau sưng đỏ, cùng cảm giác mơ hồ có vật gì đó còn tồn tại trong hậu môn... Rõ ràng trận làʍ t̠ìиɦ vui sướиɠ tràn trề đêm qua không phải là một giấc mộng hoang đường.

Diệp Minh Hoan vạch áσ ɭóŧ ra, nhích từng bước đến trước gương đồng, vừa giương mắt nhìn thì mặt đã lập tức đỏ lên, không dám nhìn nữa.

Thân thể đầy những mảng dấu vết da^ʍ mĩ to đùng... Giống như bị mấy người đàn ông vạm vỡ đè ra hung hăng chơi đùa một đêm.

Diệp Minh Hoan che mặt lại, ngồi ở đuôi giường ủ rũ, thình lình chạm vào những cái lục lạc treo hôm qua, lục lạc to bằng đồng tiền tức khắc phát ra một trận âm thanh thanh trong trẻo "đinh linh đinh linh".

Diệp Minh Hoan bỗng đứng dậy, kiểm tra lục lạc treo ở đầu giường, đuôi giường và trên cửa sổ, tất cả đều hoàn hảo không tổn hao gì. Nhưng bản thân mình quơ đại một cái cũng chạm vào lục lạc khiến chúng reo vang, thế mà tối qua động tĩnh lớn như vậy —— làm sao không ai nghe thấy?!

"Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!!!"

Diệp Minh Hoan hận đến nghiến răng, hận đến da đầu căng lên! Y hận chết gã đàn ông kia! Thiếu niên như con thú nhỏ nổi quạu ở trong phòng, hất đồ xuống đầy đất, sau đó quỳ trên sàn buồn bực khóc rống lên.

Chẳng bao lâu sau, cửa gỗ kẽo kẹt vang, có một người đi đến, kinh ngạc hỏi: "Minh Hoan, làm sao vậy?"

Nhìn mặt đất hỗn độn và đệ đệ chật vật, Cố Kình nhanh chóng bước đến, ôm lấy thiếu niên.

Diệp Minh Hoan thấy đại ca tới, vội thắt chặt quần áo lỏng lẻo, che đậy một thân đầy dấu vết ái muội, sau đó nhào vào l*иg ngực ấm áp to rộng của Cố Kình, tức khắc thương tâm, cúi đầu nức nở.

Cố Kình im lặng vẫy lui mấy nha đầu nghe tiếng động chạy đến, ôm chặt Diệp Minh Hoan, vỗ nhẹ bờ vai y, "Minh Hoan, nói cho đại ca nghe, chuyện gì xảy ra?"

Diệp Minh Hoan trốn trong l*иg ngực đại ca lắc đầu, không biết nghĩ đến cái gì, khóc càng to hơn.

Chuyện gì, chuyện gì... Y có thể nói cho đại ca sự thật y đã gặp chuyện gì sao?

Y đường đường là thiếu gia Diệp phủ, đang vũ tượng chi niên*, tướng mạo phi phàm, hiên ngang như ánh bình mang sáng rọi bầu trời, lại bị hái hoa tặc không biết ở đâu ra xâm phạm hằng đêm, không chỉ hôn hôn sờ sờ, làm hết những chuyện dâʍ ɖu͙©, thậm chí... còn triệt để chiếm đoạt sạch sẽ thân thể y!

*Tuổi từ 15 – 20, tuổi có thể lên chiến trường.

Tên dê xồm thủ đoạn hèn hạ đêm qua ôm y, mở miệng gọi thân mật một tiếng "Minh Hoan", người này nhất định là nhắm vào y mà tới!

Diệp Minh Hoan nghiến răng kèn kẹt, lần này kiên quyết khẳng định chắc chắn hắn là người của Diệp phủ! Nếu không nhất định không thể đột phá tầng tầng lớp lớp thủ vệ, không kiên nể gì cả ngày lẫn đêm chui vào Hương Mai viện của y.

Đáng ghét! Cực đáng ghét!!

Diệp Minh Hoan khóc đủ rồi mới lú đầu ra khỏi l*иg ngực Cố Kình. Cố Kình cúi xuống thì thấy bộ dạng xinh xắn như hoa lê đính hạt mưa của đệ đệ mình, đuôi mắt điểm xuyết sắc hoa đào, mũi cũng cọ đến đỏ đỏ sưng sưng, thật là dễ thương.

Đáy lòng Cố Kình mềm đi, "Ngoan, nói cho đại ca, ai ức hϊếp đệ?"

Diệp Minh Hoan lắc lắc đầu, úp mở nói: "Không sao, đại ca, chỉ là trước đó gặp ác mộng đáng sợ, lúc tỉnh lại khống chế không được nỗi lòng..."

Cố Kình sờ đỉnh đầu rối bời của thiếu niên, cảm thấy đứa nhỏ này vô cùng đáng yêu, ôm y đứng dậy, dịu dàng nói: "Vậy thì tốt, làm đại ca sợ chết. Lát nữa có muốn đến chỗ của ta dùng điểm tâm không?"

Diệp Minh Hoan lau nước mắt gật đầu, chỉ sợ đại ca phát hiện vết tích dơ bẩn trên người mình, y đẩy Cố Kình ra, muốn chạy ra sau tấm bình phong. Không ngờ đi chưa được mấy bước thì chân đã mềm nhũn ngã nhào, ngồi bệt dưới đất, hai cái đùi co giật.

Đêm qua tên da^ʍ tặc kia giày vò y từ đầu tới cuối rất quá đáng, khiến bây giờ cả người y vô lực, eo nhức mỏi, chân nhũn cả ra, cuối cùng ngã như chó đớp phân ở trước mặt đại ca, làm trò cười cho thiên hạ... Nghĩ đến đây, Diệp Minh Hoan càng cảm thấy ủy khuất.

Cố Kình vội đỡ lấy y, trong mắt lộ ra đau lòng, "Có sao không? Té đau chỗ nào?"

Diệp Minh Hoan lắc mạnh đầu, nước mắt không thu lại được ngay, vội vàng mất hồn mất vía thay quần áo.

Sau khi y chỉnh đốn tâm tình, ăn xong điểm tâm với Cố Kình, lại như cái xác không hồn trở về phòng, gọi hai người Đạp Tuyết, Tầm Mai tới.

"Không phải bảo các ngươi gác đêm tối qua sao? Hôm qua trong phòng ta có động tĩnh lớn như vậy, các ngươi không ai nghe thấy hả?" Thiếu niên suy sụp tinh thần tựa ở đầu giường, giọng điệu không tốt.

Hai nha đầu kêu oan, Tầm Mai lo lắng nói: "Chúng nô tỳ và mấy cô nương khác trong viện thay phiên nhau trực đêm, Tầm Mai vì lo lắng cho thiếu gia mà cả đêm cũng không ngủ, nhưng vẫn không nghe thấy trong phòng thiếu gia có bất kỳ động tĩnh gì!"

Diệp Minh Hoan nghiến răng, điêu ngoa nói: "Còn... còn giảo biện!"

Đạp Tuyết ở một bên khúm núm hỏi: "Chẳng lẽ đạo tặc lại tới nữa? Sao thiếu gia không kêu chúng nô tỳ?"

Diệp Minh Hoan tức khắc nghẹn lời.

Y nhiều lần bị tên lưu manh kia điểm huyệt câm, một chút âm thanh cũng không phát ra được, huống hồ coi như y có muốn kêu, vào tối hôm qua... cũng nên là sướиɠ đến kêu da^ʍ mới đúng...

Không biết suy nghĩ lung tung cái gì, trong đầu ngăn không được những hình ảnh tươi đẹp càn rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Minh Hoan đỏ bừng lên, vừa che gương mặt đang nóng bừng, vừa ghét bỏ đuổi người đi, cuối cùng lại gọi: "Tầm Mai, tối nay ngươi tới phòng ta nằm dưới đất, ngủ cùng ta!"

Theo lý thuyết, thiếu gia lớn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, ngoại trừ nha hoàn thông phòng thì ngủ cùng một phòng với cô nương thật là không ra thể thống gì, truyền ra ngoài không biết bị người ta đàm tiếu bao nhiêu. Có điều là Tầm Mai vẫn luôn thương Diệp Minh Hoan như một đại tỷ tỷ, biết y sợ có người vào nhà ăn cắp nên liên thanh đáp ứng, sau khi rời khỏi đây còn gọi một nhóm thị vệ trong hậu viện đi canh giữ ngoài cửa phòng thiếu gia.

Chuẩn bị xong tất cả, Diệp Minh Hoan hậm hực ngã người vào tấm chăn lộn xộn.

Thân thể vừa mới tiếp xúc giường đệm, lại tựa như tự chủ tự phát nhớ đến chuyện dâʍ đãиɠ hoang đường đêm ấy, cả người tức khắc dâng lên một cơn nhộn nhạo khó nói nên lời. Y cuộn chăn mền dùng hai chân kẹp lấy, khó nhịn cọ xát lên xuống.

Lát sau, Diệp Minh Hoan mới ý thức được mình đang làm cái gì, tức khắc xấu hổ giận dữ muốn chết, ôm chăn ở trên giường lăn vài vòng, hồng hộc thở ra hơi thở nóng rực. Chăn mền tơ lụa mềm mại dán bên mặt, không biết bị dính một vài vết bẩn màu da người từ lúc nào. Diệp Minh Hoan kinh ngạc nhìn nhìn, lại đưa tay lau một cái lên mặt, thứ như kem và có màu da người kia dính trên đầu ngón tay, cũng không biết là cái gì.

Trong đêm, Tầm Mai ở dưới chân giường thư thả ngủ. Diệp Minh Hoan lại ở trên giường lật qua lật lại trằn trọc khó ngủ, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn.

—— Lúc này có người ở trong phòng cùng y, cho dù cái tên da^ʍ tặc kia có gan to bằng trời thế nào cũng không dám xâm phạm nhỉ?

Trong bóng đêm, Diệp Minh Hoan mơ màng dự đoán rất nhiều tình huống, bất giác từ lo lắng không yên chìm vào giấc mộng.

Một đêm này, quả thật bình an vô sự. Sáng sớm bị Tầm Mai đánh thức, Diệp Minh Hoan sửng sốt trọn vẹn mấy khắc*, thật lâu sau mới giật mình bừng tỉnh, luống cuống tay chân cởϊ qυầи áo kiểm tra cơ thể mình.

*1 khắc = 15".

Tất cả vẫn nguyên vẹn như trước, giấc ngủ này cũng vô cùng no đủ. Mà hoa cúc ngày đó bị thương cũng được người nọ bôi thuốc ổn thỏa, hiện tại đã không còn bất cứ cảm giác khác thường gì, đây gọi là cả thân lẫn tâm đều khoan khoái!

Diệp Minh Hoan vô cùng đắc ý, nghĩ người nọ quả thật là sợ, bởi vậy không còn dám xông vào viện Hương Mai của y hằng đêm nữa, biện pháp này quả thật tốt!

Y phấn khởi đi ra cửa viện, lượn lờ trong Diệp phủ một vòng, lại không thấy đại ca, bắt người hỏi một chút thì nghe gã sai vặt nói: "Trong thành có một quan lại quyền quý tới sinh nhật, đại thiếu gia được mời, chạng vạng hôm qua đã xuất phủ rồi, nói là ba ngày sau mới trở về."

Đại ca từ biên quan hồi phủ không bao lâu, nay lại đi, trong lòng Diệp Minh Hoan không khỏi trách móc người nọ. Mấy ngày nay Cố Kình không có trong phủ, Diệp Minh Hoan cũng không có tâm tư chơi đùa, trong lòng vắng vẻ, lên học đường cũng mất tập trung.

Bên trong tư thục, tiên sinh dạy học đang gật gù đắc ý đọc một bài "Nhàn tình phú". Diệp Minh Hoan nghe câu được câu không, đột nhiên bị người bên cạnh bàn đυ.ng đυ.ng khuỷu tay.

"A Diệp, A Diệp." Ngồi bàn bên là con trưởng của con thứ Thẩm gia ở Trường An, trắng trẻo mập mạp, mười tám tuổi còn rong chơi cả ngày không lo học hành. Lúc này, lén lút rút một quyển sách ảnh từ dưới đáy văn biền ngẫu ra, "A Diệp, cho ngươi xem một thứ rất hay."

Diệp Minh Hoan vô cùng nghi hoặc tiếp nhận quyển sách kia, tiện tay lật một cái —— "Bộp" một tiếng, tức khắc khép lại.