CHƯƠNG 46 (H)

Cố Kình vốn lo lắng cơ thể y chịu không nổi mới thật cẩn thận thúc nhẹ như vậy, không ngờ tiểu tử lẳиɠ ɭơ này còn cảm thấy khó chịu. Hắn gầm lên một tiếng, banh rộng hai chân Diệp Minh Hoan ra, eo hông đột ngột thúc thật mạnh, chỉ nghe cái "phụp", côn ŧᏂịŧ lật đổ Hoàng Long, nghiền qua điểm da^ʍ, dộng vào sâu trong hũ mật.

"A a ——!! A đúng, chính là… chính là chỗ đó… Ô! Ô a a!…"

Cố Kình nghiến răng, gầm nhẹ: "Da^ʍ loàn, ta tốn công đau lòng đệ!"

Cố Kình thấy lông mày Diệp Minh Hoan nhướng cao, hai má đỏ bừng thì biết ngay y thích yêu hơi thô bạo như vậy, thế là không còn áp lực tự nhẫn nại nữa, bóp lấy cái eo thon của y, tiến công mãnh liệt, tức tốc làm thả cửa như mãnh thú cương ngạnh thoát khỏi xiềng xích!

Côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ thao vào hành lang mật ngọt, hai túi trứng nặng trĩu bên dưới đánh "bạch bạch bạch" vào mông Diệp Minh Hoan, dập đến gò mông thịt trắng ngần đỏ bừng một mảng, đáy chậu cũng bị lôиɠ ʍυ thô cứng của hắn ma sát đến nhộn nhạo vô cùng.

Diệp Minh Hoan kêu da^ʍ, theo bản năng vươn tay đi bắt, không ngờ sờ đến chỗ kết hợp của hai người. Cố Kình đang dập từng cú, khúc thịt dữ tợn ra ra vào vào, xẹt qua đầu ngón tay thiếu niên, lại nhanh chóng chà đạp những thớ thịt ngọt ngào trong thân thể y.

"—— Ư… Ắc a!"

Diệp Minh Hoan bị hành đến động tình không thôi, Cố Kình thì bị bàn tay tiểu yêu tinh này sờ một cái, càng nhịn không được, chỉ cảm thấy bụng dưới thắt lại, lập tức nghe thiếu niên la hoảng lên:

"Á á… Đại ca… Không muốn không muốn… Ca… Đừng có lớn nữa mà!…"

"Ăn không nổi nữa… Sắp bị thao hỏng rồi, thao hỏng rồi!!… Á á ——"

Cơ thể hàm chứa côn ŧᏂịŧ khiến con đường mật ngọt của y bị nong ra hết cỡ, trướng trướng, giống như một cái chêm nung đỏ đang liều mình chọc thủng thân thể y, lại căng mãn.

Cảm giác ấy, thật khiến người ta tê cả da đầu, rồi lại vô cùng thơm ngọt.

Diệp Minh Hoan chỉ biết há mồm ngâm nga lãng kêu, miệng liên tục gọi đại ca. Cố Kình thao đến thân thể thiếu niên liên tục nảy lên, cũng sắp bị thúc lọt giường, cuối cùng mạnh mẽ vớt người trở về, trói trong l*иg ngực, tích đủ khí lực lại dã man thao trên dưới một trăm cái.

"Á á! Á á á ——! A… Ô, á… Không…! Ứ ứ ư…"

Một chữ "A" bị thúc cho vỡ nát thành vài chữ, đứt quãng thưa thớt tuôn ra khỏi miệng.

Lực hông của người tập võ thật không thể khinh thường, may là bây giờ Cố Kình còn đang bị thương, nếu lúc hắn khỏe mạnh mà đâm như vậy, chưa tới mấy chục cái, Diệp Minh Hoan đã cảm thấy mình thật sự sẽ bị nam nhân làm chết!

"Đại ca… Đại ca, không… Từ từ, á!!" Trong lúc trơ mắt nhìn Cố Kình lật nghiêng mình qua, Diệp Minh Hoan vội vàng xin tha, "Đừng làm mạnh như vậy mà… Tha cho đệ đi… Đại ca, nhaaáááá ——!!"

Lời nói còn chưa dứt lại bị nam nhân thúc một cái thật sâu, tức khắc giống như lục phủ ngũ tạng đều bị hung khí nóng bỏng kia dộng cho ép thành một cục.

Diệp Minh Hoan đổ mồ hôi cả người, ghé vào khuỷu tay mình, cơ thể bị nam nhân làm đến nảy nảy lên, ngập ngừng nói: "Đại ca… Tha đệ đi mà, hu hu… Huynh nhẹ chút, sắp bị huynh thao chết… A…"

"Còn gọi là đại ca?" Cố Kình hoàn toàn mặc kệ vết thương chưa khép miệng, chỉ biết ghì người nọ vào trong lòng, hung hăng làm huyệt nhãn dâʍ đãиɠ của y, "Đệ biết không, đệ càng kêu ta là "đại ca" thì đại ca càng muốn hung hăng thao nát đệ."

"Ô… Á a!" Diệp Minh Hoan nghe xong những lời da^ʍ dật ấy, cả người càng nhạy cảm, vách thịt xinh đẹp bất ngờ xoắn chặt, đổi lấy sự thao lộng càng sâu càng mạnh của Cố Kình, giống như muốn chọc thủng, chọc thông đoá hoa cúc của y.

"… A vậy, vậy không gọi nữa… Ô…"

"Mỗi lần đệ ở trên giường kêu đại ca, van xin ta chậm một chút, ta sẽ luôn nhớ tới… trước kia lúc chúng ta cùng chung chăn gối, ta ôm đệ mà ảo tưởng những cảnh da^ʍ mĩ…" Cố Kình khàn khàn nói, nhớ lại chẳng bao lâu sau khi mình có suy nghĩ xấu xa với đệ đệ, mỗi đêm nhìn thiếu niên ngủ ở bên cạnh đều sẽ không tự chủ được muốn trộm hôn môi y, xoa mò cơ thể mềm mại múp míp của y, bưng lấy cặp mông tròn của y mà hạ khẩu gặm cắn.

Còn muốn… nhét vật cứng dưới háng vào giữa cặp đùi trắng nõn nà của y, hung hăng đưa đẩy, nghe y khóc kêu như bây giờ, gọi hắn đại ca, đại ca đừng mà, đại ca nhẹ chút…

"Biếи ŧɦái, á…!" Lúc trước Diệp Minh Hoan còn hồn nhiên không biết, ấy thế mà khi còn nhỏ mình đã bị lão lưu manh này nhớ thương! Tức khắc xấu hổ không chịu nổi, bây giờ lại bị làm đến hỗn độn, y y a a đến ngay cả lời mắng cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể bị Cố Kình đè ra mà bắt nạt.

"Đại ca, ô… Cố Kình… Cố Kình… Chậm một chút, chậm một chút đi…" Diệp Minh Hoan thút tha thút thít, "Lớn quá… Hu hu thật sự… thật sự sắp bị làm chết… Đệ chịu không nổi… Cố Kình, á!"

"Ban nãy vòi ta chính là đệ." Cố Kình mạnh mẽ nện vào lối đi không ngừng co thắt của y, cũng chẳng hề rút ra ngoài, chỉ đè lên tuyến tiền liệt của y, nghiền trái nghiến phải, "Bây giờ xin tha… ta cũng không nghe đâu."

Diệp Minh Hoan bị tra tấn đến nước mắt lưng tròng, trợn tròn đôi mắt ướŧ áŧ, lên án nói: "Huynh nói, huynh nói nếu ta gọi tên huynh thì sẽ buông tha cho ta mà……"

"Ta nói khi nào?"

Hu… Nghĩ nghĩ, hình như quả thật không có nói. Diệp Minh Hoan lắc đầu khóc kêu: "Không muốn không muốn, ta bỏ cuộc! Huynh mau bắn ra đi…"

Nói rồi, lập tức dùng sức siết chỗ đó lại, vọng tưởng có thể siết cho Cố Kình bắn ra luôn, sớm kết thúc khổ hình ngọt ngào này một chút. Nếu cứ tiếp tục bị Cố Kình mạnh mẽ làm như vậy, y sẽ hoàn toàn chịu không nổi kɧoáı ©ảʍ tận trời… Còn làm thêm vài cái nữa, cảm giác linh hồn nhỏ bé cũng sắp bị người ta thúc văng ra.

Hơn nữa bây giờ Cố Kình trọng thương chưa lành, cũng chịu không nổi hồ nháo như thế.

Tiểu thiếu gia ngây thơ lại không biết hành động chọc người ấy sẽ khiến dương cụ chôn sâu trong cơ thể mình được vắt đến sướиɠ vạn phần, Cố Kình thở gấp vài tiếng, đè sấp người lên giường.

Làm sao hắn nhìn không ra quỷ kế của tiểu tử này, vậy mà suýt chút cũng bị y thực hiện được, thế là dán sát vào tai y, trầm thấp cảnh cáo: "Nếu đệ dám siết cho đại bắn, hôm nay đại ca sẽ thao cho đệ nở hoa! Rót đầy một bụng dương tinh cho đệ, bắt đệ lớn bụng trở về quân doanh!"

Diệp Minh Hoan bị nam nhân nói cho xấu hổ đến thở cũng không nổi, đầy đầu chỉ nghĩ làm Cố Kình tiết ra, "Ô! A a!… Vậy huynh cũng, cũng nhanh bắn cho ta… Á! Á á…"

Cố Kình chửi tục một câu, gân xanh trên trán giần giật, cơ mông kéo căng, cây thịt khủng cứng rắn dã man cắm phập phập vào đoá hoa hồng phấn như dộng cừ!

Diệp Minh Hoan kêu đến khản cả yết hầu, đột nhiên bị cắm bạo như vậy, lúc mở miệng kêu khóc, chợt sặc, ho khụ một tiếng, tức khắc kẹp cho Cố Kình vứt mũ vứt giáp đầu hàng.

Thiếu niên không còn sức giãy giụa khóc la, chỉ còn lại nức nở mỏng manh : "… Ư… A ha… Nóng quá…"

Cây nấm trước người bắn không biết bao nhiêu lần, chẳng còn ép ra được giọt nào nữa, tiu nghỉu gục đầu.

Cố Kình thở ra một hơi, ôm Diệp Minh Hoan vào lòng, yêu thương hôn trán và giữa mày y, giống như ôn nhu tán thưởng khích lệ hài tử: "Minh Hoan quá tuyệt, cắn đại ca sướиɠ lắm."

Dứt lời, lại ấn ấn cái bụng nhỏ hơi gồ lên của y, "Còn muốn nữa không?"