CHƯƠNG 35 (H)

"Bùm" một cái, gương mặt thiếu niên ngượng đến đỏ tím, âm thầm cắn răng mắng đại ca ấy vậy mà hạ lưu đến mức đó! Dù cho xấu hổ sắp ngất nhưng Diệp Minh Hoan cũng không cam lòng, y vươn tay đỡ lấy dương cụ nửa cương của mình, gậy thịt kia có màu hồng phấn, vừa nhìn là biết chưa chưa bao giờ sử dụng qua, qυყ đầυ còn bị chôn ở bên trong. Theo từng cú tuốt nhanh của Diệp Minh Hoan, một tia kɧoáı ©ảʍ từ xương sống loan ra, nghiệt căn cũng hoàn toàn dựng đứng.

Dần dần, có tuyến dịch trong suốt ồ ạt nhỉ xuống từ lỗ chuông, Diệp Minh Hoan quét một ít chất lỏng, rồi chầm chậm rờ rẫm về phía cái lỗ nhỏ cơ khát đằng sau ——

"Hô ô... Ưʍ..."

Ngón tay dính chất lỏng loay hoay ở ngoài cửa động một lúc, nhiều lần tham nhập, nhưng rồi lại sợ hãi rút ra. Y chưa bao giờ tự sờ chỗ đó, luôn cảm thấy việc ấy rất dơ bẩn hạ lưu. Mà bên kia, nam nhân thấy y khϊếp đảm thì nhỏ giọng thúc giục: "Đừng sợ, tự mình cắm vào đi."

"Ô..."

Ai ngờ, đoá cúc nhỏ xinh mềm mại trơn trượt vốn quen bị gậy thịt của nam nhân hành hạ, lúc này tìиɧ ɖu͙© dâng trào, đã sớm chuẩn bị để nuốt cự vật, hé ra rồi chụm lại, giống như một cái miệng nhỏ muốn nuốt ngón tay Diệp Minh Hoan vào trong mà mυ"ŧ.

Đây là lần đầu tiên Diệp Minh Hoan sờ kỹ cái chỗ xấu hổ này, chạm vào thấy âm ấm, xúc cảm tốt vô cùng. Y đỏ mặt ngó xuống vài lần, đáng tiếc không nhìn thấy quang cảnh ở chỗ ấy được, chỉ có thể tiếp tục tò mò vuốt ve, chọc mấy cái, sau đó quét một ít dịch nhơn nhớt, thử cắm một cái.

"A... Á." Ngón trỏ tinh tế thọt vào hậu huyệt không chút trở ngại, chầm chậm nong những thớ thịt ngọt ngào xoắn chặt. Bây giờ y mới biết thì ra bên trong thân thể của mình lại có thể nóng như vậy, bao bọc làm cho ngón tay cũng sướиɠ, nhưng những thớ thịt xinh đẹp nọ bị ngón tay chạm đến thì còn sướиɠ hơn.

Diệp Minh Hoan thở dốc dồn dập, lại gác hai chân lên chút, khiến cho cái động mật càng mở rộng hơn, lát sau, ngón tay thứ hai cũng vội vàng nhét vào.

"Ưm a —— "

Diệp Minh Hoan cắn răng kêu rên, quay đầu sang nơi khác thở phì phò, hồi lâu sau tỉnh táo lại, cảm thấy bàn tay mình ướt hơn phân nửa, hai ngón tay đang chọc trong dũng đạo cũng ướt nhẹp, còn thuận thế trượt vào thêm mấy tấc.

Y vô cùng kinh ngạc, càng thọc sâu hơn dò tìm, trong miệng rêи ɾỉ ư a: "Ưm ca ca... Bên trong ta thật ướt, tại sao, tại sao lại chảy nhiều nước như vậy..."

Đồng thời lại khi có khi không tuốt tuốt nghiệt căn đang run rẩy, "A a... Ca ca tốt, ngươi mau bắn đi, ta... ta thực sự nhộn nhạo chết rồi... Chịu không nổi nữa... Ô..."

Mới vừa vuốt nghiệt căn lại muốn được voi đòi tiên, bây giờ, cũng chỉ có thỏa mãn cái miệng nhỏ ham ăn phía sau mới có thể hứng thú. Trong lòng Diệp Minh Hoan cảm thấy thẹn, nhưng cũng không quan tâm được nhiều, ngón tay chôn trong cái lỗ nhỏ dần dần tăng tốc độ, liên tục thọc rút ra ra vào vào.

"A a, ư... Không được... Không đủ, ưm! ..."

Tốc độ tự chơi của Diệp Minh Hoan càng lúc càng nhanh, những tiếng kêu da^ʍ tuôn ra khỏi miệng mang theo sự khó nhịn càng lúc càng gấp: "... Nhanh chút đi, mau... Ư... Á —— a! Ca ca tốt, ca ca! —— Mau cứu ta với... Mau cứu ta đi ——"

Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy rối tinh rối mù theo động tác của thiếu niên, phun "phụt phụt" từ trong động mật ra ngoài, văng tung tóe đầy chăn. Động tác của y càng thêm thông thạo, càng thêm điên cuồng. L*иg ngực phập phồng kịch liệt, dưới ánh trăng soi, có thể thấy được màu sắc mỹ lệ giống như hoa hải đường chầm chậm lan ra, từ ngực dần lan khắp cả người, chẳng bao lâu, trên mặt trên thân, ngay cả đầu ngón chân đều có một màu hồng phấn, cơ thể giống như bị hơi nóng hun, dung mạo tư thái vô cùng mỹ lệ kiều diễm.

"Ưm ư... Ư... A ——" Diệp Minh Hoan một tay vuốt vuốt dương cụ, một tay thọc rút trong hậu huyệt, chơi đến quên trời quên đất, những lời tục tĩu da^ʍ uế không ngừng phát ra, "Ca ca tốt, tình ca ca, đừng trêu ta nữa... Ô a! Huyệt đã cắm chín rồi, cầu xin ngươi, ta muốn, muốn ngươi... Tình ca ca..."

Tiếng "tình ca ca" tuôn ra khỏi miệng mang theo xuân tình dào dạt, giống y như ngày thường Diệp Minh Hoan gọi Cố Kình là "Kình ca ca". Không biết nam nhân nghĩ đến cái gì, nhất thời lửa tình bùng cháy, máu không về kinh mạch, bước lên trước một bước dài, vừa khéo đi vào luồng sáng do ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ.

Bên này, Diệp Minh Hoan đang mê man hai mắt ngấn lệ, chỉ thấy khuôn mặt nam nhân vẫn ẩn trong bóng tối, mà cái nghiệt vật dữ tợn dính đầy dâʍ ɖị©ɧ lại thấp thoáng dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bàn tay phủ kín vết chai của nam nhân cầm gốc cự vật, cái qυყ đầυ đỏ hỏn hướng về phía thiếu niên, lỗ tiểu mở lớn, phả hơi nóng, cách thật xa cũng có thể ngửi được một mùi tanh đầy tính trùng kích.

Diệp Minh Hoan vô cùng ngượng ngùng, nhưng cũng vô cùng động tình, thật sự muốn xông lên, không màng tất cả ôm chặt nam nhân, lắp đầy sự trống rỗng trong thân thể. Nhưng cũng biết nam nhân võ công cao cường, chỉ cần hắn không muốn, thì vẫn luôn có ngàn chiêu vạn cách không cho y được như ý.

"Muốn cái gì thì kêu ra." Nam nhân thô lỗ nắn bóp cây thịt dưới háng, đôi mắt ưng ẩn mình trong bóng tối suồng sã đánh giá tiểu thiếu gia quyến rũ động tình, muốn ăn tươi nuốt sống y, cho hết vào bụng, máu xương cũng không chừa.

"Tình ca ca..."

Lát sau, Diệp Minh Hoan thở dài xoay người lại, quỳ trên giường, chổng cái bờ mông mượt mà phì nhiêu lên thật cao, lỗ thịt đỏ hồng đang ngậm ngón tay xinh đẹp cũng phơi bày dưới mắt nam nhân.

Thiếu niên gối lên cánh tay, nghiêng nửa mặt nhìn hắn, vừa thở vừa năn nỉ: "Ca ca, thao ta đi..."

Nói xong, theo một tiếng "bóc" rất nhỏ, y rút ngón tay ra, vòng eo trũng xuống, gắng sức chổng cao cái mông, chầm chậm lắc lư trái phải, thế mà lắc ra một làn sóng mông, da^ʍ huyệt thì chảy nước như con cá đòi ăn, miệng huyệt phiếm nước khẽ mấp máy. Cảnh sắc như vậy, chỉ với những từ "da^ʍ mỹ phóng đãng" làm sao có thể diễn tả được.

Hậu huyệt Diệp Minh Hoan vô cùng trống rỗng, đang giày vò chờ đợi nam nhân cắm vào, uốn éo cái mông da^ʍ chờ mãi chờ mãi nhưng cũng không thấy nam nhân hành động, đành phải bắt lấy nghiệt căn của mình xoa xoa, có còn hơn không, "A a... Tình ca ca, thao đi, muốn... A..."

"Đừng nhìn... Ưʍ... Ta muốn ngươi... cắm gậy thịt vào trong thân thể ta..."

Hơi thở nặng nề bị đè nén của nam nhân không thoát khỏi lỗ tai Diệp Minh Hoan, y biết nam nhân đã ngàn cân treo sợi tóc, vội dốc hết sức câu dẫn: "... Muốn gậy thịt to của tình ca ca, ca ca, thọc vào... làm ta bỏng đi... Muốn... Ưm ư..."

"Hậu huyệt sắp thành sông, tiến vào thôi... Ngươi muốn như thế nào cũng được, bắn đầy ta, bỏng chết ta..."

Y kêu lên toàn bộ những lời phóng đãng dâʍ ɭσạи mà lúc trước xem trong xuân cung đồ cùng với những từ tục tĩu cũng học được ở cái tên ngốc Thẩm công tử, càng nói, tim lại càng rung động, lòng lại càng khát khao, cái mông lắc càng da^ʍ càng thích, nhìn nam nhân phía sau nhịn đỏ cả mắt.

Nam nhân gầm lên một tiếng, lại bước lên trước một bước, Diệp Minh Hoan đã có thể nhìn thấy đường cằm rõ ràng như đao khắc và đôi môi mỏng mím chặt của hắn.

Y tận lực vuốt vuốt hạ thân, sau đó di chuyển về phía đuôi, để gần nam nhân thêm một chút, "Ca ca, cho ta, cho ta..." Nói, dùng bàn tay ướt nhẹp còn lại mò lên gò mông mình, trượt theo độ cong căng mẩy, lưỡng lự tự bóp bóp thịt mông, bỗng lại xoa xoa thủy huyệt trong kẽ mông.

Lại thấy y dùng một ngón tay móc miệng huyệt, chầm chậm banh cái động mật kia ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cũng quay lại, sử dụng đôi mắt nai con ngập nước mà nhìn nam nhân trong bóng tối.

"Người tốt, chọc vào đi, lấp đầy ta..."

Nháy mắt, nam nhân gầm nhẹ một tiếng, cũng không thể nhẫn nại nữa.

Một cột tinh phụt ra khỏi lỗ tiểu, bắn thẳng vào khe mông Diệp Minh Hoan! "Á~!" Thiếu niên cao giọng thét lên, bị luồng tinh làm nóng đến thân thể cũng tiết ra, gân cốt mềm nhũn, ngã sấp lên giường cố bình ổn hơi thở.

Nam nhân dứt khoát tiến lên, ấn gáy y xuống, một hơi thọc cự vật vẫn còn đang phun tinh tung tóe vào sâu trong dũng đạo y.

"Áaaa ——!!"

Cuối cùng, hậu huyệt nhộn nhạo khó nhịn bấy lâu cũng được ăn nam căn, y sướиɠ đến suýt ngất, kêu gào đến giọng cũng sắp khàn, cảm giác sung sướиɠ khiến đầu y vang "ông ông", đã sớm không còn biết hôm nay là hôm nào, người đang ở đâu, để mặc nam nhân khống chế thân thể, bắt y chết, bắt y sống, bắt y làm gì cũng được...

Cúc hoa bị giã mạnh mấy cái thật sâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại của nam nhân đều tưới vào người y. Diệp Minh Hoan rên rù rừ như một con mèo con thỏa mãn, trong tim trong não đều nghĩ, được ngậm cây thịt nóng bỏng của nam nhân như bây giờ... thật sự sướиɠ mê ly...

Ai ngờ, người nọ tiết xong đã lui ra ngoài. Còn chưa chờ Diệp Minh Hoan vặn hỏi, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa "cốc cốc".

"Tiểu thiếu gia, vừa nghe thấy động tĩnh thật lớn trong phòng tiểu thiếu gia, có việc gì không?" Chính là Tầm Mai.

Diệp Minh Hoan sợ đến luống ca luống cuống, vội hắng hắng giọng, ra vẻ bình tĩnh trả lời: "Không... không có việc gì, chỉ là bị bóng đè nên sợ thôi."

"Cần Tầm Mai vào nhìn một cái không?"

Diệp Minh Hoan vội đáp không cần, bảo nàng rời đi. Người đi rồi, y âm thầm bình ổn hơi thở một lúc, nhưng vừa mới quay người, nam nhân kia đã sớm chạy trốn vô tung vô ảnh! Diệp Minh Hoan tức giận đến ngã ngửa, nửa đêm cũng không thể ngủ tiếp, hai mắt thao láo nằm trên giường suy nghĩ, sắp xếp chuyện phiền lòng này từ đầu đến cuối, trong lòng dần dần có tính toán.

Ngày hôm sau, Diệp Minh Hoan dùng điểm tâm xong, đi thẳng ra hậu viện. Đúng lúc thấy một nam nhân gầy gò rất cao đang đứng ngoài cửa viện.

Tiểu thiếu gia cười đến là đẹp mắt, ngoắc ngoắc hắn, "Tiêu Vân, lại đây, ta có lời muốn nói với ngươi."