CHƯƠNG 27

Còn nói chỉ trộm nhìn đại ca là đủ rồi, sẽ giấu tình cảm trái với đạo đức thật sâu trong lòng, sau đó đến tuổi, hai người đều sẽ có thê tử... Nhưng mà làm sao mình có thể chịu được việc đại ca thành thân với người khác? Chỉ thoáng tưởng tượng có vị cô nương nào đó đứng ở bên cạnh đại ca, nép vào người đại ca giống như chú chim non —— là y muốn nổi điên ngay lập tức. Sao y có thể cam tâm chỉ làm huynh đệ hòa thuận với Cố Kình được chứ?

Y muốn cùng đại ca tâm sự với nhau, ngày đêm bầu bạn, còn chuyện mà cái gọi là "thê tử" mới có thể làm, y cũng có thể thỏa mãn đại ca...

Nghĩ như vậy, đôi mắt xấu hổ của Diệp Minh Hoan đều ướt đẫm, đầu cúi xuống thật thấp, không muốn nhìn ai.

Sau khi ngây ngốc cáo biệt Nhị di nương, trên đường cùng đại ca trở về Hương Mai viện, Diệp Minh Hoan còn nghĩ hẳn là y đã sớm thích người nam nhân này, thích đến không thể ngừng được, nếu không sao lại nhiều lần mơ thấy những giấc mộng đẹp hoan ái triền miên cùng đại ca chứ, sao lại theo bản năng chui vào trong ngực đại ca ngủ hằng đêm khi hai người cùng chung chăn gối ở khách điếm tại Dương Châu chứ?

Bên kia Cố Kình thấy sắc mặt thiếu niên biến hóa muôn vàn, lúc thì khổ não, lúc thì ngượng ngùng, lúc lại rầu rĩ, hắn âm thầm tự mình vui sướиɠ, trong lòng ít nhiều đoán được y đang nghĩ gì. Cũng trong lúc đó, hắn tiến đến ngồi lên giường, lấy dầu thùy đài ở trên cái kệ gỗ lim xuống, vươn tay muốn giở cổ áo Diệp Minh Hoan ra.

Hơn mười hôm trước, Cố Kình ngày ngày canh giữ bên cạnh y, ngắm nhìn thân thể y, đồng thời cũng ôm đồm cả sinh hoạt của Diệp Minh Hoan, chiếu cố từng li từng tí. Mỗi lần bôi thuốc hầu như đều sờ soạng cơ thể mình người ta vài cái, cộng lại hẳn cũng đã mấy chục lần... nhưng bây giờ thiếu niên vẫn ngượng ngùng mặt đỏ tai hồng như trước.

Làn da Diệp Minh Hoan thật sự non mịn, hơi bấm mạnh một cái đều có thể ấn ra dấu đỏ, bị một ít vết thương nhỏ sẽ càng dễ lưu lại sẹo. Tuy hiện đậu mùa đã khỏi, nhưng những vết sẹo kia vẫn chưa khỏi hết, do vậy mỗi ngày Cố Kình đều bắt y thoa thuốc, hiển nhiên không đề cập tới cái tâm tư hơi nhơ nhớp một chút của hắn.

"Đại ca, để đệ tự cởi..."

Diệp Minh Hoan lẩm bẩm, cố nén xấu hổ, lề mà lề mề cởϊ qυầи áo, muốn làm ra bộ dáng mỹ nhân xinh đẹp mềm mại cởi y phục, nửa che nửa lộ, mời rượu dụ tẩm, hi vọng đại ca có thể bị mình mê hoặc một chút. Nhưng bởi vì động tác không quen, biểu tình ngượng ngùng, cùng tướng mạo thanh tú ngây thơ mà có thể diễn dịch ra một loại mị thái khác.

Cố Kình nhìn đến thần hồn kích động, trên mặt lại không biểu lộ gì, bỗng, hắn dùng một tay đè ngã thiếu niên lên giường, đôi tay cố ý vô tình du tẩu trên làn da trắng ngần, sau đó đúng quy đúng củ mà thoa thuốc.

Lại là một trận tra tấn giày vò khiến người ta mặt đỏ tim đập, đợi đến khi thoa thuốc xong, Cố Kình lại bắt y lõa thân nằm ngửa , chờ thuốc tự nhiên hấp thu, khô đi mới thôi. Da mặt Diệp Minh Hoan mỏng, vẫn là nhẹ nhàng quấn tiểu y lên, sau đó giả vờ chợp mắt. Hồi lâu sau lại nghe đại ca thở dài một tiếng, sâu kín nói:

"... Đừng buồn, đại ca sẽ không kết hôn."

Giống như đã sớm biết tâm sự của y.

Diệp Minh Hoan như bị sét đánh, đột nhiên ngồi dậy, tròn mắt nhìn Cố Kình, "... Vì sao?"

Cố Kình xoa xoa gò má thiếu niên, thuận theo sườn cổ rê dọc xuống cánh tay mảnh khảnh, cuối cùng si mê đan năm ngón tay vào bàn tay y.

"Tuy bây giờ bốn bề yên ổn, nhưng bao giờ sẽ có mọi rợ Thát Đát, tà ám yêu ma xâm phạm còn chưa thể biết được. Đại ca thân là thống soái, bất cứ lúc nào cũng phải ra chiến trường."

"Chiến trường vạn biến trong chớp mắt, sinh tử khó định... Tương lai một ngày nào đó, có một phong thư, ta sẽ đi đến biên cương xa xôi, không biết ngày về. Đại ca không muốn mất công liên lụy một vị cô nương tốt."

Diệp Minh Hoan nghe vậy, trong lòng nhất thời vừa bi thương vừa khổ sở, đã tự dằn lòng không nghĩ nhiều nhưng nghe xong câu nói này của Cố Kình, nước mắt giữ không được lăn ra hốc mắt, lộp bộp rơi xuống nơi bàn tay đang giao nhau của hai người bọn họ.

"Đại ca..." Diệp Minh Hoan giữ chặt ngón tay Cố Kình, tay kia bắt lấy tay áo nam nhân, cắn răng, "Đại ca..."

Mặc dù cái gì y cũng hiểu, nhưng vẫn nhào vào l*иg ngực Cố Kình giống như một đứa trẻ, ngập ngừng nói: "Đại ca đừng ra chiến trường..."

"Không muốn đại ca đi... Không muốn phải nhìn đại ca đổ máu bị thương..."

Không muốn mất đi đại ca...

Một khi nghĩ đến việc đại ca phải ra xa trường, chiến đấu anh dũng đẫm máu, y đau lòng đến muốn chết đi. Vừa mới nhận rõ tình cảm của mình, những cảm xúc kia tựa như không còn trói buộc, chẳng hề cố kỵ cái gì tháo nước tràn ra, khiến y cảm thấy chỉ tách biệt Cố Kình một giây thì lòng đã đau như cắt, mọi việc trên thế gian này cũng trở nên không còn thú vị, chỉ có ở bên người đại ca mới tốt mà thôi.

"Đại ca đừng đi đánh trận, đừng đi..."

Sự thương xót trong mắt Cố Kình lặng lẽ chợt lóe rồi biến mất, hắn vỗ vỗ bả vai không ngừng run rẩy của Diệp Minh Hoan, nửa chế nhạo nửa bất đắc dĩ nói: "Vậy làm sao bây giờ? Không bằng, Minh Hoan hôn ta một cái, đại ca sẽ suy nghĩ lại có nên dẫn binh đánh trận hay không."

Tính chi một nụ hôn, dù có moi tim y ra cũng đừng nói hai lời!

Diệp Minh Hoan không chút do dự, ngước cổ lên hôn chụt vào gò má Cố Kình.

—— Thật ra... y muốn liều lĩnh thả nụ hôn lên đôi môi mỏng đang mím chặt của đại ca hơn.

"Ồ? Minh Hoan nghe lời thế." Cố Kình sờ sờ gò má dính nước miếng, mặt cười đến thoả mãn, "Lại hôn tiếp một cái nhé?"

Diệp Minh Hoan chỉ mong có thế, quấn lên như kẹo kéo, nâng khuôn mặt Cố Kình, đổi một bên khác, lại hôn lại liếʍ xương gò má nổi lên của hắn, giống như một con thú nhỏ cơ khát xúc động. Càng về sau, tự dưng lại liếʍ ra vài phần hương vị tìиɧ ɖu͙©.

Thiếu niên không tự biết điều đó, một lòng nghĩ đại ca cho y cơ hội này, y nhất định phải hôn cho đủ vốn mới thôi! Trong lòng mừng như điên, có thể quang minh chính đại thân cận đại ca như vậy, thật tốt, quá tốt rồi...

Y tham lam hôn lấy hôn để, một tay vuốt ve qua lại gương mặt nam nhân. Đầu ngón tay trắng xanh lần lượt lướt qua đôi lông mày rậm rạp, qua cái mũi thẳng như điêu khắc, qua làn da hơi khô mà bây giờ đã bị hôn đến ướt nhẹp, rối tinh rối mù...

Hửm?

Diệp Minh Hoan nhắm hai mắt, vừa cẩn thận hôn hắn vừa cẩn thận sờ sờ mặt Cố Kình, càng sờ, sắc mặt lại càng thêm cổ quái.

Tuy y không hiểu sờ cốt luận hình, nhưng ngũ quan này... sao lại quen thuộc như thế...?

Giống như đêm đó, thừa dịp tên da^ʍ tặc kia vẫn chưa khống chế tay mình, y đã vừa chịu đựng sự thao lộng dâʍ ɭσạи của thứ nọ, vừa tỉ mỉ sờ soạng khuôn mặt gã mấy lần.

Mày rậm, mũi cao, môi mỏng ——

"Đúng là yêu tinh..."

Cố Kình đã sớm bị Diệp Minh Hoan hôn đến một chỗ nào đó bên dưới cứng như cái côn sắt, giọng nói cực trầm thấp ngập tràn tìиɧ ɖu͙© chợt khàn khàn phát ra bên tai thiếu niên.

Cái tiếng "yêu tinh" này giống như một lời tán tỉnh cợt nhã da^ʍ uế, là lời mà gã da^ʍ tặc nọ thích nói nhất mỗi khi suồng sã mơn trớn y.

Diệp Minh Hoan như bị sét đánh mãnh liệt, sợ đến cả người run lên, vội đẩy Cố Kình ra, ngơ ngác nhìn hắn, tựa như là muốn xuyên thấu qua cái túi da của đại ca, nhìn vào bí mật mà hắn cất giấu bên trong.