CHƯƠNG 14

Diệp Minh Hoan viện cớ trở về thu dọn đồ xuất hành, đi ra khỏi thư phòng như chạy trốn.

Nếu không đi, y sợ hạ thân ướt đến rối tinh rối mù sẽ bị đại ca phát hiện...

Bên này, Cố Kình thấy thiếu niên tránh thoát khỏi người mình, thở dài một tiếng thật khẽ hầu như không thể nghe được.

Trên bàn sách gỗ mun bày biện tờ giấy viết tên của hắn, chữ "Kình" với một nét cuối xiêu xiêu vẹo vẹo, bên cạnh còn có vài giọt mực lộn xộn hỗn loạn. Cố Kình như suy tư điều gì vuốt lên nét bút hỏng kia, sau đó nhếch môi cười, dường như có thể thấy được bộ dáng quẫn bách ngượng ngùng của thiếu niên.

Thiếu niên trong mắt hắn là tồn tại đặc biệt nhất.

Mười lăm tuổi năm ấy, khi hắn được người gọi là cha ruột đón về Diệp phủ to lớn xa lạ, nội tâm cũng không chút gợn sóng.

Từ nhỏ hắn đã xa cha mẹ, hầu như chỉ được nuôi lớn bởi những người có khuôn mặt bất thiện, lưu chuyển qua vài người như vậy, bị bắt cóc đến các nơi. Lúc ấy hắn không có năng lực tự vệ nên bị đánh chửi ác liệt, cả ngày màn trời chiếu đất, mình đầy thương tích. Đến khi lớn hơn một chút thì bị ép làm công việc nặng nhọc trong hầm than đá. Tiếp xúc với những hài tử cùng đồng hành, mới hiểu, mình là bị bọn buôn người cướp đi từ trong tay cha mẹ, lừa bán đến nơi này chịu khổ.

Sinh hoạt nô dịch mịt mù tăm tối ấy rốt cuộc cũng kết thúc vào một ngày mưa năm năm sau. Cố Kình trốn thoát, suýt chút nữa bỏ mạng dưới lòng sông chảy xiết. Không ai cứu hắn, không ai thương tiếc hắn, hắn hiểu được, chỉ có tự mình trở nên cường đại thì mới có tư cách sống sót.

Đúng lúc trận chiến vịnh cát kết thúc, quân Thiên Sách nhổ trại quay về Lạc Dương, đi ngang qua con đường huyện Ba Lăng, Cố Kình đã trà trộn vào cuối hàng, nỗ lực không ngừng thành công gia nhập phủ Thiên Sách. Hắn không có vướng bận cho nên trong tất cả chiến dịch lớn nhỏ hắn đều liều mạng xung lực, nhiều lần cống hiến cho phủ Thiên Sách, đương nhiên lên như diều gặp gió. Về sau, hắn trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong quân đội.

Suốt mười mấy năm, Cố Kình trải qua bao trắc trở, sau nhiêu lần vấp ngã, cuối cùng tự cứu lấy đời mình.

Đến khi người Diệp gia tìm được hắn, hắn cũng không có kinh hỉ cảm động. Hắn thản nhiên bình tĩnh đi theo đoàn nhân mã đại quy mô của Diệp gia trở về Trường An. Sau khi nhận tổ quy tông vẫn bướng bỉnh không thay danh đổi họ, không có chút cảm giác thân thiết nào đối với trên dưới Diệp gia. Thêm nữa, mấy ngày sau hắn đã trở về phủ Thiên Sách ngay, không ở lại Trường An lâu.

Lạnh nhạt quạnh quẽ như vậy khiến cho Diệp lão gia thất vọng thương tâm không thôi.

Mãi đến một ngày hắn vô tình xông vào viện Hương Mai, thấy được vị "đệ đệ" mới gặp mặt chỉ có một lần.

Khi còn bé Diệp Minh Hoan như ngọc như tuyết, rất đáng yêu, hai con mắt tinh xảo động lòng người, y mặc áo bông dày màu vàng nhạt, vung lấy đuôi ngựa thon dài, tung tăng nhảy nhót, giống như một viên gạo nếp đã nổ vàng óng xốp giòn.

"Viên gạo nếp" lăn lông lốc lại đây, kéo tay áo Cố Kình, giọng non nớt kêu ca ca. Cố Kình không muốn để ý tới y, hắn không có hảo cảm với đứa trẻ này, nhìn thấy đệ đệ tự nhiên sẽ hồi tưởng lại gương mặt kinh khủng của những hài tử khi phải tự gϊếŧ lẫn nhau trong hầm than đá.

Có lẽ Diệp lão gia "một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng"* nên sau khi Diệp Minh Hoan chào đời chưa hề được phép bước ra khỏi Diệp phủ nửa bước, mỗi thời mỗi khắc đều có bảy tám hạ nhân trông coi, chỉ sợ lại phát sinh chuyện không may như Cố Kình. Tiểu thiếu gia ở tuổi ham chơi nhất lại bị canh giữ trong cái nhà giam Diệp phủ này, chỉ có một đám nha đầu nơm nớp lo sợ bồi y. Vì vậy, lúc Cố Kình xuất hiện, đối với y mà nói, là rất mới mẻ.

*Bị ám ảnh.

Cố Kình không thích phản ứng với mình, Diệp Minh Hoan ngày đêm dính lấy như kẹo mạch nha, chia sẽ toàn bộ đồ chơi và tập tranh cho hắn. Y nghĩ, tiểu ca ca này tuổi tác xấp xỉ với mình nên chắc sẽ thích. Mà những thứ này trong mắt Cố Kình, chẳng qua chỉ là chút đồ bỏ đi mà thôi, hắn thậm chí ác liệt nghĩ, vị đệ đệ này có lẽ là đang khoe khoang mình được ngậm muỗng vàng, hưởng đầy vinh hoa phú quý, cái gì cần có đều có, cười nhạo hắn chỉ là tên bẩn thỉu lăn lê bò lết trong bùn mà lớn lên, thấp hèn lại số khổ.

Diệp Minh Hoan không biết suy nghĩ của đại ca, càng ngày càng áp chế càng bạo dạn. Qua mấy tháng ở chung, Cố Kình tốt xấu gì cũng bắt đầu nguyện ý thỉnh thoảng phản ứng y một hai câu. Tiểu thiếu gia rất thích quấn lấy Cố Kình, muốn hắn kể những chuyện lý thú trong quân doanh, hoặc là bầu trời rộng lớn bên ngoài Diệp phủ. Cố Kình mới phát giác, đệ đệ ngậm thìa vàng của mình thật sự đơn thuần đáng yêu vô cùng, nghe đến chỗ buồn cười, sẽ cười khanh khách không ngừng; nghe đến chỗ cô đơn, sẽ khóc sướt mướt giống như chính mình đã trải qua những chuyện bi thảm kia. Lúc cùng tắm rửa, không ý kiến trên người Cố Kình giăng đầy những vết sẹo lớn nhỏ đáng sợ, mà còn khóc đến thở không ra hơi, không ngừng vuốt ve những vết tích cũ mới trên người hắn, hỏi hắn còn đau không, sau đó nhào vào trong l*иg ngực rộng lớn của hắn, nghẹn ngào cầu hắn đừng đi đánh trận nữa, y không muốn ca ca lại đổ máu bị thương.

Trái tim đóng băng mười mấy năm của Cố Kình, giờ phút này, nháy mắt răng rắc nứt ra một cái khe.

Có một lần, Diệp Minh Hoan và Cố Kình cùng nhau gây chuyện, Diệp phụ nổi trận lôi đình, chộp lấy gia pháp muốn đánh người. Diệp Minh Hoan với thân thể gầy yếu nhỏ bé thế mà dám chắn trước mặt hắn, chịu một roi thật mạnh, lập tức ngất đi.

Sau đó, Cố Kình còn bất đắc dĩ nghĩ, hành vi khuôn sáo như vậy, lời nói ngây thơ như vậy, mà lại làm nội tâm như dòng sông băng của hắn phút chốc tan thành mây khói.

Hắn che lấy gương mặt hơi nóng lên, nỗi lòng nhất thời hỗn loạn.

Vị đệ đệ ngậm thìa vàng này thật là ghê gớm...

Mười tám tuổi năm ấy, Cố Kình nhận được tin tức, biên cương chiến loạn triền miên, phải lập tức trở về doanh. Trước khi đi, Diệp Minh Hoan treo ở trên người hắn, khóc cầu hắn đừng đi, sau đó lại mê mê hồ đồ nói không bằng cũng dẫn y đi cùng.

Điệu bộ này hệt như sinh ly tử biệt với người trong lòng. Cố Kình dùng sức giật thân mình thiếu niên ra, giống như bóc một tầng máu thịt của mình, sau đó vung roi lên, thoáng cái, đã giục ngựa biến mất khỏi tầm mắt Diệp Minh Hoan.

Hắn sợ chậm thêm một giây nào nữa, hắn sẽ không bỏ được để mà rời đi.

Chiến sự ở biên cương cực kỳ thuận lợi, nhưng không ngờ sau nửa năm, ở đầu bên kia Trường An lại xảy ra biến cố.

Trong quân doanh, sau khi Cố Kình thu được thư tín khẩn cấp tám trăm dặm, không cần nghĩ nhiều, ngựa không dừng vó chạy về Trung Nguyên, trên đường trọn vẹn chạy chết ba con ngựa. Cho đến khi trở lại Diệp phủ, chỉ thấy cờ tang đầy trời, linh kỳ khắp nơi. Hắn không muốn kinh động người bên ngoài, đi thẳng từ cửa hông vào phủ, tìm tiểu thiếu gia đang khóc ngất đi.

Thiếu niên thân mang tang phục trắng toát, thân mình lộ vẻ suy nhược, gương mặt không chút huyết sắc tràn đầy nước mắt. Cố Kình nhìn thấy, lòng đau như cắt.

Diệp phụ đi rồi, Nhị di thái lại quanh năm triền miên trên giường bệnh, khó khăn treo một hơi thở. Bây giờ, Minh Hoan cũng chỉ còn mỗi hắn.

Nghĩ đến lúc trước, thiếu niên lúc nào cũng ôm gối muốn bò lên giường Cố Kình vào nửa đêm, lại bị Cố Kình năm lần bảy lượt đuổi ra cửa phòng. Bây giờ, hắn làm sao bỏ được thiếu niên mất cha ngồi khóc một mình trong đêm?

Nhìn thiếu niên thân thể trơn bóng như ngọc nằm bên cạnh, lòng Cố Kình rối loạn, lại không biết kích nhiệt tình triều này vì sao mà đến. Cho tới một ngày nọ, hắn bừng tỉnh từ trong cảnh mộng xuân sắc vô biên, lại thấy thiếu niên vừa mới ở trong mộng đang ôm lấy cánh tay hắn, cưỡi một cái chân của hắn, vô ý thức mài cọ. Chợt, cái vật ở nơi bị thấm ướt dâʍ ɭσạи trong đũng quần điên cuồng dựng đứng, trong đầu Cố Kình "ầm" một tiếng —— mới biết được... Xong rồi.

Cố Kình đang ở độ tuổi 20, đã là một đại nam nhân thân thể phát dục hoàn toàn, chuyện trăng hoa hiểu biết không ít, đối với lý do vì sao mình có phản ứng sinh lý như vậy biết rất rõ ràng.

Mình thế mà lại vi phạm luân lý đạo đức, đối với đệ đệ chưa tới tuổi thành đồng (tuổi 15) nổi lên ham muốn! Nhất thời, nội tâm Cố Kình thiên nhân giao chiến, hổ thẹn không thôi, nhưng một khi ánh mắt dừng lại trên người Diệp Minh Hoan, trái tim rối loạn mà hoang sơ kia khiến hắn làm sao cũng không thể trốn tránh.

Rồi từng năm trôi qua, thiếu niên trổ mã càng như ánh bình minh sáng rọi bầu trời, phong thanh nguyệt lãng. Y không còn là viên gạo nếp nổ buồn cười như lúc nhỏ nữa, mà tựa một khối bánh tỏa vị thơm ngọt say lòng người, khiến cho Cố Kình chỉ muốn một ngụm nuốt sạch vào trong bụng.

Cố Kình tự tay treo chữ lên, để ở mặt tường sau lưng bàn sách, suy tư một lát, lại tháo xuống, nghĩ không bằng treo ở bên trong màn che để không ai nhìn thấy mới tốt.

Nam nhân vốn giống như một thanh lợi kiếm sắc cạnh, bén ngót lạnh lẽo âm trầm, mà bây giờ, khoảnh khắc vuốt ve chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, gương mặt sắc bén đột nhiên trở nên ôn hòa vô cùng, như xuân thủy tháng ba, dập dềnh dập dềnh.

Trái tim nguyên bản cứng rắn băng lãnh sau khi gặp thiếu niên lại trở nên cực nóng, sống động như vậy.

Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh thiếu niên ngượng ngùng xấu hổ, không biết là cố ý hay vô tình gọi hắn "Kình ca ca", đột nhiên dưới bụng co rút.

"Là thời điểm, nên thu lưới..."

Diệp Minh Hoan từ trong sân Nhị di thái đi ra, đúng lúc bắt gặp một nhóm thị vệ thay ca, nhớ tới cái gì, quẫn bách cắn cắn môi dưới, nói với thị nữ sau lưng: "Tầm Mai, lát nữa ngươi mang ngọc như ý trong thư phòng tới hậu viện giúp ta, bảo là thưởng cho Tiêu Vân."

Dừng một chút, lại nói: "A, lấy thêm một hộp thuốc cao tan ứ tiêu sưng tốt nhất đến luôn."

Đạp Tuyết hiếu kỳ nói: "Chưa bao giờ thấy thiếu gia bạo tay ban thưởng cho người ta nhiều như vậy, Tiếu thị vệ kia lập đại công gì, có thể nhận được rất nhiều đồ tốt!"

Diệp Minh Hoan xấu hổ mặt đỏ lên, liếc nàng một cái, "Đi đi đi, bình thường ta có bạc đãi các ngươi hay sao! Vào thư phòng nhìn thấy cái gì tốt, thích thì cầm đi, lát nữa báo ta một tiếng là được."

Hai người Đạp Tuyết, Tầm Mai phụt cười: "Đa tạ thiếu gia!"

"Đừng có cao hứng quá sớm, trước cuối tháng các ngươi phải may gấp cho ta một bộ quần áo mới, ừm, nhớ rõ phải dùng cuộn vải lụa mỏng Tây Vực tiến cống vài ngày trước."

"Dạ, thiếu gia!" Đạp Tuyết đáp, "Quần áo mới này... chính là để dành cho chuyến đi Dương Châu cùng Đại thiếu gia?"

Tầm Mai lập tức nói tiếp: "Nhưng thiếu gia đã có rất nhiều y phục đẹp rồi, thậm chí còn mới tinh, sao còn cố ý may gấp một kiện y phục mới nha?"

"..." Diệp Minh Hoan thẹn đến đỉnh đầu bốc khói, xấu hổ giận dữ hét lớn, "Hai nha đầu thúi các ngươi, chỉ biết nhiều chuyện! Xuống dưới chuẩn bị đi!"