CHƯƠNG 12 (H)

"Ca ca, ca ca... A, muốn bay... Muốn bay! Ưm ——"

Nam nhân bị từng tiếng lãng kêu của thiếu niên chọc cho huyết mạch sôi sục, côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong cơ thể y căng phình đến không thể phình hơn được nữa, hắn thở dốc cúi người vồ lấy cái miệng nhỏ nhắn đang lãng ngâm. Diệp Minh Hoan "ưm ưm" lắc đầu chống cự, không cam lòng lại dùng cái mông kẹp chặt nam nhân, đổi lấy ba cái tát vang dội.

"Ô ——" Mông bị đánh đến nóng rát, rõ ràng tràn ngập ý vị áp bức lăng nhục nhưng Diệp Minh Hoan chỉ cảm thấy sướиɠ vô tận, thật thật giả giả ấp úng, "Ca ca xấu xa, đau quá... Ưʍ..."

Diệp Minh Hoan thừa dịp nam nhân buông tay tránh thoát, bỗng chụp lên mặt hắn, tranh thủ từng thời từng khắc sờ tới sờ lui. Nam nhân có đôi lông mày rậm, làn da khô, cái mũi thẳng. Mặc dù Diệp Minh Hoan không biết sờ cốt luận hình nhưng chỉ sờ một cái như thế, cũng đủ khiến lòng y "lộp bộp" trầm xuống.

Trong ấn tượng của y, lông mày Tiêu Vân là dài nhỏ mà thưa thớt, hơn nữa hôm nay y đã tát mặt hắn đến máu thịt be bét, Tiêu Vân cũng không thể khôi phục nguyên vẹn trong vòng nửa ngày...

Chỉ một lát sau, nam nhân kéo tay y xuống, khóa trong lòng bàn tay một lần nữa, "Đừng lộn xộn."

"Ngươi... Ưm ư..." Diệp Minh Hoan hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục mềm giọng tức giận, dùng ngữ khí điệu đà như nữ nhân, nói: "Ca ca tốt, ngươi cho ta biết thân phận thực sự của ngươi đi... Ta cam đoan, cam đoan không nói ra đâu..."

"Ta cho ngươi chọc ghẹo không công đã lâu, toàn bộ cơ thể, cả trong lẫn ngoài... đều cho ngươi nếm mấy lần rồi... Mà ta chỉ muốn biết ngươi là ai thôi, như vậy cũng không được sao..."

Nam nhân không nói tiếng nào, dường như sợ nghe tiếp sẽ mềm lòng nên tốc chiến tốc thắng, một mạch tàn nhẫn dập vài cú vào bên trong mật huyệt của thiếu niên, sau đó hắn đột nhiên dừng lại ở cửa khẩu, và rồi phóng thích toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt trong người.

"Á ưm ——!!" Cơ thể thiếu niên bất chợt giãy dụa.

Dù đã sớm trải qua chuyện tìиɧ ɖu͙© mấy lần nhưng mỗi khi dòng tinh nồng đậm, nóng hổi của nam nhân tưới vào, y vẫn không thể chống cự được kɧoáı ©ảʍ khiến người ta điên cuồng ấy. Diệp Minh Hoan thở hồng hộc lấy hơi, lại kiên nhẫn nói: "Xấu xa, ngươi lại đem... Ưʍ... bắn vào trong bụng ta..."

"... Trong bụng, đầy lắm, trướng lắm... nóng lắm... Tất cả đều là đồ của ngươi... Ngươi xấu xa..."

Nói đến một nửa, Diệp Minh Hoan cũng không chịu được dừng một chút. Rốt cuộc y làm sao có thể nghĩ ra những lời ghê tởm thế này, chính y nghe xong cũng buồn nôn...

Phỉ nhổ bản thân hồi lâu, Diệp Minh Hoan thấy nam nhân tựa hồ có phản ứng với những lời dâʍ đãиɠ đó, ngay tức khắc tiếp tục dụ dỗ: "Mỗi lần bị ngươi rót đến tràn đầy, bụng đều lớn... Nếu ta là nữ nhân, đã sớm, ưʍ... Ngươi nhiều lần khi dễ ta như thế, chiếm hết tiện nghi của ta, mà ta thì ngay cả ngươi là ai, dáng dấp ra sao, hoàn toàn không biết gì hết..."

"Hu hu... Ta rất ủy khuất, ủy khuất muốn chết..."

"Ngươi nói cho ta biết ngươi là ai đi! Ta sẽ không nói ra đâu, nếu để người ngoài biết được, đối với ta cũng không tốt, đúng không? ... Ngươi nói nha, a... Nói cho ta thôi, ngươi nhìn đi... Người ta cũng đã là người của ngươi..."

May là bị bịt mắt, sâu trong mảnh tăm tối, còn có thể thôi miên bản thân, lừa gạt bản thân, đây chỉ là lời thoại diễn xuất, bộ dáng giả vờ giả vịt như vậy chỉ vì muốn dụ nam nhân mà thôi. Người này, chung quy là mềm không được mà cứng cũng không xong?

"..." Nam nhân rút côn ŧᏂịŧ từ trong cơ thể thiếu niên ra, sau đó ôn nhu ôm lấy y. Trầm ngâm nửa ngày, mới bất đắc dĩ nói, "Minh Hoan, thật xin lỗi. Nếu bây giờ thẳng thắn gặp nhau, ngươi nhất định sẽ không tha thứ cho ta."

Tha nương ngươi cái rắm chó ấy! Dù ngươi có thẳng thắn vào lúc nào đi chăng nữa cũng đừng vọng tưởng ta sẽ tha thứ!

Trong lòng Diệp Minh Hoan tức giận đến bật cười, ngoài miệng vẫn làm nũng như cũ: "Sẽ không, sẽ không... Ca ca tốt, ta đã suy nghĩ kỹ, mặc kệ thân phận của ngươi là gì, lớn lên bộ dáng ra sao, thân thể này của ta đều trao tặng hết cho ngươi, trái tim tự nhiên cũng là của ngươi..."

Nói xong, nhịn không được quăng cho hắn một ánh mắt khinh thường, "Cho nên, ngươi nói cho ta nha... Ưm~ van ngươi, van ngươi mà!"

Thiếu niên ra sức uốn éo nũng nịu trong ngực nam nhân, tay nhỏ lượn tới lượn lui châm lửa trên l*иg ngực hắn. Nam nhân không nói một lời tẩy sạch thân thể y, động tác vô cùng dịu dàng, trông có vẻ không hề đề phòng, nhưng Diệp Minh Hoan nhiều lần lợi dụng thời cơ muốn bóc miếng vải đen che mắt ra thì nam nhân như mọc ra mười con mắt, luôn có thể lập tức chế trụ y.

"Ta sẽ không cho ngươi cơ hội nhìn thấy gương mặt của ta, đừng uổng phí tâm tư."

Diệp Minh Hoan hận không thể cắn chết hắn, nhưng thực sự không dám làm bậy, bất mãn lẩm bẩm một tiếng: "Chẳng lẽ ngươi muốn làm da^ʍ tặc cả đời sao."

Nam nhân nghe vậy, trầm giọng cười một tiếng. Một trận thanh âm quần áo ma sát vang lên, sau đó Diệp Minh Hoan chợt cảm thấy một nụ hôn thả xuống trên lông mày mình, nhẹ tựa lông hồng.

"Thật xin lỗi." Hắn nghiêm mặt nói, "Thời cơ đến, tự ta sẽ cho ngươi biết thân phận của ta, ngươi cũng không cần hao tâm tổn trí đi tìm ta. Chỉ cần nhớ kỹ một điều, ta sẽ không tổn thương ngươi, nghe rõ chưa?"

Diệp Minh Hoan cắn cắn môi, ra vẻ sợ sệt yểu điệu, nhẹ nhàng gật đầu: "Rõ rồi."

Mà giờ phút này, hai tròng mắt bị miếng vải đen che khuất của y cơ hồ chạy ra sau ót.

Đánh cái rắm chó gì! Đường hoàng nói sẽ không tổn thương mình lại đần độn chẳng biết một lần xâm phạm đã sớm làm thể xác lẫn tinh thần mình đều bị tổn hại, ăn ngủ không yên! Đánh một cái tát lại cho một trái táo ngọt. Bây giờ ngó cái điệu bộ này, chắc hắn đang cho rằng mình đã bị hắn thao ra cái tình cảm gì không bằng!

Thật là vô liêm sỉ trời đánh thánh đâm!

Nam nhân vẫn lợi dụng bóng đêm rời khỏi Hương Mai viện, trước khi đi còn tỉ mẩn tặng cho Diệp Minh Hoan một nụ hôn ướt dầm dề, trầm giọng nói vài câu xin lỗi, sau đó điểm huyệt ngủ của y.

Lúc tỉnh dậy đã là giờ thìn và nửa khắc, thiếu niên vẫn hết sức tức giận, cả ngày thật sự giống như ăn nhầm pháo chiến, mà pháo thật sự nóng. Chỉ cần không chú ý một chút sẽ nổ bùm bùm, oanh tạc cho đầu người ta đầy máu. Thêm chuyện ở tư thục, không biết Thẩm công tử náo loạn đến chuyện gì lại liên lụy đến y, hai người cùng nhau bị tiên sinh bắt đến tra hỏi. Sau khi nghe vài câu, mới biết là có liên quan đến việc trên học đường xuất hiện mấy chuyện phong nguyệt, chuyện về tập tranh. Thiếu gia Thẩm công tử ăn chơi kia, bản thân phóng đãng không nói, còn muốn kéo Diệp Minh Hoan y xuống nước.

Nghĩ, từ sau khi nhìn qua xuân cung đồ, ngày đêm cộng hiệu vu phi* với đại ca ở trong mơ, điên đảo gối chăn không hề biết nhục, cực kỳ khoái hoạt, Diệp Minh Hoan vừa xấu hổ vừa tức giận, đánh Thẩm công tử một trận còn chưa hoàn toàn hả giận.

*Hai con chim cùng bay, giao phối trên không trung, chỉ sự ân ái của vợ chồng.

Ai ngờ mọi chuyện vẫn chưa xong, có lẽ là tiên sinh dạy học cáo trạng, cáo đến chỗ đại ca, chẳng mấy chốc Diệp Minh Hoan đã bị Cố Kình gọi vào dạy bảo.

Lúc Diệp Minh Hoan rảo bước tiến đến viện Tùng Đào, cũng không mang bộ dáng thong dong như trước.

Cố Kình đang ở trong thư phòng làm một thiên biền phú (thơ), dư quang khóe mắt liếc qua thoáng nhìn thấy Diệp Minh Hoan tới nhưng lại đứng ở ngoài cửa chần chừ không thôi, hắn vừa kêu thiếu niên tiến đến bên cạnh mình, vừa thong thả viết xuống một chữ cứng cáp. Cuối cùng, mới chậm rãi ung dung mở miệng: "Có gì muốn nói không?"

"Đại ca, đệ sai rồi." Diệp Minh Hoan vừa há miệng đã ngoan ngoãn nhận sai.

"Ừm." Cố Kình thuận tay ôm lấy thiếu niên, "Gần đây ta thấy tâm tư của đệ đã ở chỗ không nên ở."

Diệp Minh Hoan hít sâu một hơi, ánh mắt láo liên, "... Đại ca."

Lại tới.

Cái cảm giác khiến người ta toàn thân nhũn ra, run rẩy, du͙© vọиɠ khó thỏa mãn...