Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Sách Tàng] Quyến Rũ

CHƯƠNG 10 (H)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Minh Hoan bám bả vai nam nhân, lòng rối như tơ vò, không dám tiếp tục giương mắt xác nhận nữa. Cố Kình trầm giọng cười một tiếng, ghé vào tai thiếu niên trầm khàn gọi một câu: "... Minh Hoan."

Sau đó hắn nâng cằm thiếu niên lên, buộc y nhìn thẳng vào mắt mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Minh Hoan giàn giụa nước mắt nước mũi, lúc đối mặt với đại ca thì càng hỏng mất, lắc đầu nghẹn ngào nói: "Đại ca... không được. Đại ca, không muốn..."

Đáp lại y, chỉ có cảm giác khiến người ta sướиɠ như điên trong hậu huyệt mà thôi. Dũng đạo non mềm bị dươиɠ ѵậŧ to dài của Cố Kình thọc một phát đến tận cùng, sâu trong hoa tâm tựa xuân thủy bị khuấy loạn giữa hồ, theo động tác thao làm cuồng dã của nam nhân, sóng nước toàn thân lay động từng tầng từng tầng.

"A... !" Diệp Minh Hoan bỗng nhiên chống lại luân thường đạo đức, bị kéo vào vòng xoáy tìиɧ ɖu͙©. Đôi bên giằng co hồi lâu, cả người y run rẩy không thôi, hét lên, tiết ra, trong đầu trống rỗng, gần như chẳng biết hôm nay là ngày nào.

Hai mắt khép hờ, trước mặt luôn là hình bóng của đại ca, cảm giác làm chuyện trái với đạo đức che trời lấp đất, cơ hồ nhấn chìm y.

"Đại ca... vì sao... lại là đại ca..." Diệp Minh Hoan nghẹn ngào đến muốn ngất xỉu, "Minh Hoan có lỗi với đại ca, như vậy không thể... như vậy không được, đại ca à, không được đâu..."

Cố Kình nghe vậy, lại trầm giọng cười rộ lên, trước sau như một muôn vàn ôn nhu. Bàn tay ấm áp của hắn vuốt nhẹ gò má thiếu niên, lau đi những giọt nước mắt trong veo đang tuôn rào rào xuống khóe mắt, "Minh Hoan, đừng khóc. Minh Hoan..."

"Đại ca..." Không biết là hai mắt đẫm lệ khiến tầm mắt mông lung hay sao mà bộ dáng đại ca ở trước mắt y dần dần mơ hồ, hóa thành sương mù. Diệp Minh Hoan quyết vươn tay bắt lấy, lại phát hiện đôi tay không biết đã bị trói từ khi nào, vô pháp hoạt động.

"Minh Hoan, Minh Hoan..."

Thoáng cái, Cố Kình đã hoàn toàn tan ra trong tầm mắt, quanh mình chợt biến thành một mảnh áp lực mông muội. Chỗ mật huyệt dưới thân vốn đã bị xâm phạm trong mơ bây giờ vẫn hứng lấy sự va chạm của cự vật. Diệp Minh Hoan sợ hãi kêu một tiếng, đột ngột cảm giác nguy cơ tứ phía, hối hả bò về phía trước để trốn.

"Minh Hoan, ừm... Minh Hoan."

"Ô ô!!"

Vòng eo thon dẻo liều mạng vặn vẹo tránh né bị người ta giữ chặt lại, thiếu niên không thể trốn đi đâu được, buộc lòng phải bị động tiếp nhận sự xâm lược thô bạo đến từ sau lưng. Nhổng cặp mông xinh xắn lên, bờ mông no đủ mượt mà y như quả đào tiên* non mịn. Nam nhân vừa tận lực va chạm, thọc vào rút ra, vừa nắm chặt thịt mông đầy đặn, bóp, nhéo, tát, đánh. Sau đó đột nhiên rút côn ŧᏂịŧ ra, vang lên một tiếng "bóc", cúi đầu xuống tham lam gặm cắn cặp mông phì nhiêu kia một trận. Rồi lại mạnh mẽ tống cây thịt vào, một phát lút cán, bắt đầu điên cuồng nhấp hông, tần suất cực nhanh, nhanh đến nỗi thiếu niên trợn trắng cả mắt, muốn ngất lịm đi.

*Đào:
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Tiếng da thịt va chạm vào nhau gần như liên thanh, không hề gián đoạn, hoa tâm nấp trong mật huyệt bị thao sưng đỏ thốn nhức, nhưng sự trướng đau nơi ấy lại không thể làm sao lãng kɧoáı ©ảʍ tê dại của xá© ŧᏂịŧ.

Cả người Diệp Minh Hoan đã bị chơi đến mềm nhũn, y bất lực hé cái miệng nhỏ nhắn, vô thanh kêu lên từng chuỗi lãng ngâm. Nước miếng tràn trề không kịp nuốt, lộp bộp chảy ướt nửa bên gối đầu.

Nam nhân hùng hục làm thật lâu, hơi thở dồn dập trở nên khàn đυ.c. Hắn lật y lại, áp dưới l*иg ngực cường tráng của mình, dùng khí lực muốn đè bẹp người ta mà nhốt Diệp Minh Hoan vào lòng, theo từng cú thúc của hắn, thân thể đơn bạc của y cũng bị dồn ép từng trận từng trận.

"Ưm —— hức..." Cảm giác áp bách nơi l*иg ngực khiến thiếu niên thống khổ kêu rên thành tiếng, đôi tay bị trói vươn ra phía trước, khó khăn câu lấy cổ nam nhân, dùng móng tay cào thật mạnh sau lưng hắn.

Mới cào vài cái, Diệp Minh Hoan đã cảm giác có một mảnh dính nhớp trong lòng bàn tay, lúc móng tay gãi phá còn có thể nghe được tiếng da thịt bị xé rách nho nhỏ.

Nam nhân bị đau, hít thở hỗn loạn mấy hơi, cũng không giận, chỉ khàn khàn cười nói: "Tiểu mèo hoang thích cào người."

"Lần nào ngươi cũng nhiệt tình như vậy. Lúc trước cũng cắn cơ thể ta thành một mảnh hỗn độn, sau khi trở về bị người nhìn thấy thương tích đầy mình, còn trêu chọc hỏi ta từ bao giờ mà có một nương tử đanh đá như thế."

"..."

Diệp Minh Hoan dần dần thả lỏng thân thể, hiếm khi thấy nam nhân này liên miên nói về chuyện của mình, y kiên nhẫn nghe tiếp, không chừng có thể moi ra tin tức hữu dụng nào đấy.

Nam nhân xoay hông một cái, côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong dũng đạo cũng xoay tròn một trận, dương tâm bị nghiền qua khiến cho nghiệt căn đằng trước của thiếu niên cũng run rẩy rỉ nước. Không lâu sau đó, y lại nghe thấy nam nhân dùng thanh âm quái dị nói: "Tiểu mèo hoang của ta, ta đã thấy tờ giấy ngươi để lại."

Diệp Minh Hoan hé môi, khẩn trương chờ đợi nam nhân tiếp tục.

"Đúng là tự cho mình thông minh..."

Giọng nói của nam nhân khó nghe y như dùng khí cụ cùn rạch lên nền đá cứng, "Nhưng mà... đáng yêu muốn chết."

Giọng nói này quá mức không bình thường, giống như đang tận lực ngụy trang che giấu giọng thật. Cũng khó trách, một người có hành vi xấu xa như vậy, muốn che giấu thân phận của mình, đừng nói là làm giả âm thanh, dịch dung, không chừng ngay cả súc cốt dị hình* cũng có thể làm được!

*Là nắn xương biến hình như shapeshifter đó.

Bây giờ tên này còn trắng trợn cười nhạo mình, cười nhạo mình đường đường là thiếu gia Diệp phủ lại bất lực trước một mao tặc như thế, bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế!

Diệp Minh Hoan tức giận muốn ngã ngửa, khổ sở chịu đựng đến sáng tinh mơ, đợi tác dụng của mê hương qua đi, không để ý thân thể mệt mỏi đau nhức, qua quýt phủ thêm áo ngoài, hùng hổ xông ra ngoài.

"Thiếu gia, tiểu thiếu gia, ngài muốn đi đâu!" Đạp Tuyết thở hồng hộc đuổi theo sau lưng, "Đại thiếu gia bảo sau khi ngài thức dậy thì đi viện Tùng Đào tìm Đại thiếu gia... Ấy? Thiếu gia!?"

Diệp Minh Hoan mặc kệ mọi thứ, một lòng chỉ muốn tóm chặt tên thị vệ kia, băm vằm hắn thành tám mảnh mới có thể hả giận!

Y sốt sắng vội vã chạy về phía hậu viện, hấp ta hấp tấp đâm đầu vào người Cố Kình.

Cố Kình nhanh chóng đỡ lấy Diệp Minh Hoan, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Minh Hoan, vội vàng như thế là muốn đi đâu? ... Minh Hoan, Minh Hoan?"

Diệp Minh Hoan vung tay chạy đi, mặc cho Cố Kình truy vấn ở phía sau. Ngược lại, "phanh" một cước đá văng cửa phòng Tiêu Vân, nắm chặt cổ áo người ta đè lên trên giường. Chợt, hai tay "bốp bốp" xuất liên hoàn đấm vào mặt hắn!

Mới mấy cái, Tiêu Vân đã bị đánh sưng thành cái đầu heo, máu mũi vấy đầy mặt. Đáng thương, hắn còn u mê chẳng hiểu gì, đang muốn dò hỏi thì tiểu thiếu gia đã rống to: "Đồ vô liêm sỉ nhà ngươi! Súc sinh! Ta biết là ngươi, chính là ngươi, ngươi còn chưa chơi ta đủ sao?"

"Thiếu..."

"Chát" một tiếng, một cái tát đánh tới. Cái mông nhỏ của Diệp Minh Hoan đè dưới bụng hắn, ngồi mạnh xuống, "Đừng giả ngốc, ngươi thật sự muốn ta nói ra ngươi mới chịu thừa nhận sao? Cái tên dê xồm nhà ngươi! Hái hoa tặc! Hạ lưu!!"

"Thiếu gia oan uổng. Ch... chuyện gì đã xảy ra..." Tiêu Vân khổ sở không nói nên lời.

"Ngươi là cái thứ bẩn thỉu xấu xa, ai mượn ngươi gan lớn như trời, đêm đêm xông vào Hương Mai viện của ta chỉ để thỏa mãn cái thứ dơ bẩn dưới rốn ba tấc của ngươi?!" Diệp Minh Hoan nộ khí công tâm, càng nói càng ủy khuất tức giận, hận không thể lột da rút xương người này mới hả dạ, "Hạ nhân như ngươi, lại nhiều lần, lại ——"

Nói đến chỗ khó xử, y hận đến cắn một cái lên vai Tiêu Vân, ngậm thịt của hắn mà tức giận mài răng, mãi cho đến khi trong miệng nếm ra chút vị tanh mới thôi. Tiêu Vân đau đến mặt vặn vẹo cũng không dám dĩ hạ phạm thượng, buộc lòng phải xin tha: "Thiếu gia nghe ta giải thích... Ngài nói cái gì, ta... ta nghe không hiểu... Ngài tạm tha ta..."

"Ngươi vẫn không chịu nhận tội, ngươi lại vẫn là không chịu nhận tội??" Diệp Minh Hoan trừng muốn nứt mắt, tức giận đến thở dốc liên tục, nhưng lại không có biện pháp, dứt khoát ôm lấy cổ Tiêu Vân, mông chà qua chà lại trên dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn của hắn, giả bộ dịu giọng, "Vậy lần sau ngươi đừng có trói ta, cũng đừng điểm á huyệt, thế nào? Ngươi không muốn nghe ta kêu ra sao, muốn nghe ta kêu đó..."

Thiếu niên liên tục hà hơi bên tai Tiêu Vân, thanh tuyến uyển chuyển mị hoặc: "Lần sau lại đến, ta kêu cho ngươi nghe, ca ca tốt... Thế nào..."

Hừ, còn dám mạnh miệng không thừa nhận, lần sau ta thét ra tiếng, bảo người trong viện bắt sống ngươi tại chỗ! Sau đó lột da của ngươi ra, uống cạn máu của ngươi, cho ngươi dám làm nhục bản thiếu gia như vậy!

"Minh Hoan!"

Bên kia Cố Kình vừa mới đuổi tới, đập vào mắt, chính là hình ảnh đệ đệ của mình cưỡi trên người nam nhân, vặn eo lắc mông, hơi thở như hoa lan, cảnh tượng thật là hoạt sắc sinh hương.

---

TUYỆT ĐỐI KHÔNG CHUYỂN VER!
« Chương TrướcChương Tiếp »