- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sách Niệm Đường Lệ
- Chương 5
Sách Niệm Đường Lệ
Chương 5
Mấy ngày sau đó ta đều theo thường lệ, không bay nhảy quanh Cẩm Thành thì cũng lượn lờ tới sạp hàng của lão bản bán bánh bao, sau đó lại cùng thổ thần bà bà đại chiến ba trăm hiệp, tất nhiên kết cục luôn là ta ăn gậy.
Mỗi ngày ta theo chân lão bản đó về nhà hắn, từ quan sát sinh hoạt của hắn, ta có thể khẳng định người này làm việc rất quy củ.
Giờ Ngọ đẩy xe hàng đã bán hết sạch bánh bao đi về, sau đó đốn củi, nấu nước, ra sau núi hái một ít rau cỏ lặt vặt về. Mặc dù ta không hiểu vì sao củi hắn đốn chất thành một đống đủ để hắn dùng trong nửa năm qua mùa đông, tuy nhiên bây giờ chỉ mới là đầu xuân, ta phát hiện có một vài khúc củi quá cũ, đến nỗi hư hỏng không thể đốt.
Ta ngỡ người này có lẽ phải dùng rất nhiều củi để làm gì đó, tuy nhiên quanh quẩn chỉ thấy hắn dùng củi để hấp bánh bao và nấu nước.
Và mỗi lần hắn nấu nước, hắn nấu thành thùng gỗ lớn, chăm chỉ gánh nước từ sông Lịch cách nhà hắn cả hai ngọn đồi nhỏ về, khi nấu nước đầy thùng gỗ lớn rồi, hắn lại để đó không động tới. Còn bản thân mình dùng nước sông lạnh lẽo tẩy rửa.
Tất nhiên là ta không có đáng khinh tới mức nhìn lén người ta tắm rửa.
Sau đó hắn bắt tay vào nhào bột, chuẩn bị mẻ bánh bao và màn thầu khác cho sáng mai, lần nào cũng chỉ đúng số lượng một nồi, không xê không dịch.
Giờ Dậu hắn lại ra sau nhà, ngẩng người nhìn đường chân trời lặn mà gặm lương khô.
Gặm xong thì đi đổ thùng nước gỗ lớn đã nguội lạnh đi. Sau đó đóng cửa đi ngủ.
Sáng hôm sau giờ Thìn thì luôn ở tại góc chợ quen thuộc ra sức rao bán.
Một buổi tối đêm trăng tròn nọ, ta đem chuyện kì lạ này kể lại cho thổ thần bà bà, chỉ nhận được ánh nhìn khinh bỉ cùng mấy lời mỉa mai.
"Để hắn biết cả ngày bị một quỷ hồn như ngươi theo dõi không biết sẽ ra sao đây?"
"Nói về kì lạ, thì thối nha đầu ngươi kì hoặc mới đúng."
Ta nhún vai, hoàn toàn miễn nhiễm với sự mỉa mai của xú lão bà này.
Thổ thần bà bà uống một ngụm rượu, chống trượng đi tới gốc bồ đề ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời cao, trước khi lại nhắm mắt chu du cùng Chu Công thì ồm ồm cất lời.
"Nhân sinh vốn đã kì lạ. Nhiều khi những gì hắn làm là có ẩn ý, với cái đầu gỗ như ngươi, suy nghĩ cũng tốn công."
Ta ôm ngực, bị đả kích trầm trọng.
Ngày hôm sau ta bị lão thái bà thổ thần này bắt lại bên người theo hầu hạ, ta ba đầu sáu chân, chạy việc vặt với các tiểu tiên linh khác.
Công việc thường ngày của thổ thần quả thật rất nhiều, lão thái bà này mặc dù xấu tính với ta, bộ dạng lại già nua, tuy nhiên lại là thổ thần cai quản cả một vùng đất Cẩm Thành rộng lớn. Nguyên nhân ta bay nhảy lượn lờ ở Cẩm Thành này chính là không muốn bị lão thái bà này bắt được nhờ ta chạy việc vặt.
Sáng hôm nay ta theo thường lệ tỉnh giấc sớm, nhân lúc thổ thần bà bà còn chưa tỉnh, ta nhanh chóng ôm mông chạy đi, nào ngờ bị một đoàn quân tiên linh nhỏ bé chặn lại.
Thành ra bây giờ ta phải phơi hồn giữa trời trưa nắng gắt, giúp các tiên linh họa màu cho hoa.
Hồi đầu ta cũng rất bất ngờ, không nghĩ tới chuyện màu sắc của trăm loài hoa là do những tiểu tiên linh này họa lên. Các tiên linh bé nhỏ cỡ bàn tay của ta, bay nhảy trên những nụ hoa sắp nở, dùng vạn loài mực tiên mà tô.
"Tỷ tỷ! Này là cánh hoa, này là lá cây. Tỷ lại họa nhầm nữa rồi!"
Ta hồi hồn, lỗ tai bị một tiểu tiên linh nhỏ bé ra sức nắm lấy nhéo, mặc dù ta chẳng thấy đau đớn gì, tựa như được gãi ngứa mà thôi nhưng ta vẫn rất phối hợp, giật nảy người la oai oái lên.
"Ai nha tiểu Đậu Đậu, nhẹ tay chút, đau a."
"Hừ! Đau gì chứ? Tỷ mau làm lại đi, hoa nở thì hỏng mất."
Tiểu Đậu Đậu thật sự là một tiểu tiểu tiểu mĩ nhân, mặc dù mắt ta có kém, nhưng ta có thể khẳng định, tiểu tiên linh này là tiên linh dung mạo như hoa, đẹp nhất ta từng thấy.
Ta nghe âm thanh đinh đang của tiểu Đậu Đậu, nhếch miệng cười hì hì mấy cái nói.
"Sửa ngay đây."
Sau đó cầm cái cọ nhỏ xíu kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ, trợn to con mắt ra chăm chú cẩn thận họa lại màu sắc sặc sỡ cho đóa hồng trong tay.
Ta hầu như dành cả ngày chỉ để chăm chú họa cái đống bông hồng này, đến nỗi khi được giải thoát, ta dường như nhìn thấy khắp nơi là một màu đỏ sặc sỡ.
Đang lúc ta thầm oán, vừa đưa hai tay xoa dịu đôi mắt của mình vừa lượn lờ trên đường trở về với gốc bồ đề gần nhánh sông Lịch thì lúc đi ngang qua nhà tranh rách nát của lão bản bán bánh bao, ta thấy trong nhà đèn còn mở, ta đưa mắt nhìn lên bầu trời hôm nay không trăng, lại nhẩm nhẩm tính giờ, thắc mắc đáng lý lúc này người nên lăn ra ngủ rồi chứ nhỉ?
Ta tò mò, lập tức quẹo người đi vào nhà hắn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Sách Niệm Đường Lệ
- Chương 5