Hầu gia Tề Sách và công chúa Tề Mân lưu lại Cẩm Thành trong hai tháng kéo dài, dường như tất cả quan liêu ở nơi này sôi sục lên, ai nấy dồn hết sức lực nịnh bợ bọn họ, thϊếp canh gửi đến chất thành núi, chỉ hy vọng được ôm lấy cái đùi quyền lực của Hầu gia, chẳng may Hầu gia thuận mắt, thì cả dòng họ xem như được phất lên. Ngay cả đám gia tộc gia thế lớn nhỏ ở Cẩm Thành cũng biết điều đó, mà ra sức huy động nhân lực lôi kéo hai bên Hầu gia và Công chúa. Khiến cho phủ Tri Huyện không ngày nào gà bay chó sủa, bận rộn giải quyết đến nỗi mỗi người thân tàn ma dại, dưới mắt là hai quầng thâm vĩ đại.
Ngay cả lão Tri Huyện, Viên thúc phụ đáng kính của ta cũng phải đạt tới cảnh giới dậy sớm hơn gà ngủ trễ hơn cả chó.
Nhưng mà ta vốn không hiểu, chuyện quan liêu Cẩm Thành đối với huynh muội Hầu gia thì liên quan gì đến họ Đường?
Cổng nhỏ của nhà ta dường như ngày nào cũng phải đón tiếp vị đại thần họ Tề kia, mỗi lần hắn đến sẽ là sáng sớm giờ Thìn, và khoan thai đi về khi đêm tối phủ xuống.
Thậm chí có cả hôm còn tá túc lại phủ gia nhà ta, đến nỗi ba vòng trong ngoài lớn nhỏ đều có cấm vệ bao vây bảo vệ hắn.
Ta từng hỏi phụ thân, Hầu gia vì sao cứ tới phủ gia nhà chúng ta.
Ngài chỉ lặng lẽ hạ con cờ trên ván bài trước mặt ta, ôn nhuận bảo.
"Hầu gia quyền cao chức lớn, uy nghiêm bốn phương, mỗi một hành sự đều có ý nghĩa sâu xa, không lợi nước cũng lợi nhà, chúng ta thường dân áo vải, đó vốn là vinh dự của nhà họ Đường."
Tách một tiếng thanh thúy, ta cúi đầu nhìn ngón tay phụ thân đặt quân cờ làm bằng ngọc trên bàn cờ.
Ngón tay ta kẹp một quân cờ màu đen khẽ di chuyển.
Phụ thân lúc nào cũng chỉ nhàn nhạt bình thản như vậy, mỗi một câu từ nhìn qua tưởng chừng đơn giản, nhưng lại chặt chẽ dấu diếm huyền cơ.
Rồng đến nhà tôm không phải họa thì chính là thảm họa.
Nhà họ Đường chúng ta thường dân áo vải, thương dân kinh doanh trong sạch, tuy nhiên dù thế nào, cũng không xóa bỏ được tội danh thiên cổ, phản tặc mưu phản của đương triều Tát Ta.
Tách.
Một tiếng ngọc thanh thúy.
Bàn cờ quân trắng quân đen rải rác chém gϊếŧ lẫn nhau tàn nhẫn.
Quân cờ màu đen vốn nằm trên tay ta bị ném trở lại bát ngọc, thế chiến căng thẳng trên bàn cờ vẫn như thế không xê dịch.
"Vì sao lại không hạ cờ?"
Phụ thân mi mắt không giở lên, chỉ nhìn ván cờ trước mắt mà nhẹ nhàng hỏi ta với chất giọng ôn nhu đấy.
Ta sột soạt y phục rời khỏi ghế, vội vàng mang hài vào chân, bâng quơ trả lời.
"Đột nhiên nhớ tới lão đầu tể họ Trư kia đang chờ ta đến bưng heo phụ hắn. Phụ thân lần sau chúng ta lại chơi, trước xem như hòa đi."
Mang xong hài, ta quay người tiến đến cửa lớn. Âm thanh ôn nhuận của phụ thân đột ngột vang lên.
"Đường Trân."
Thân thể ta cứng ngắc, bước chân như bị người níu lấy.
"Hắn họ Dư, không phải Trư."
Phụ thân vẫn cứ ôn hòa như thế, chất giọng trầm ấm như gió xuân thổi ngang bờ mi tóc mai. Ta hạ mi mắt, không nóng không lạnh bảo.
"Phụ thân, ta tên Đường Trọng."
Sau đấy sải bước chân dài, bước ra khỏi thư phòng của phụ thân.
Sau đấy tại nơi gấp khúc của hành lang, ta vô tình chạm mặt Hầu gia Tề Sách. Ta có chút bất ngờ, nhưng vì hai tháng này nhìn đến quen mắt nên rất nhanh liền khôi phục bộ dạng bình thường. Ta dự định sẽ bùm một tiếng vang dội quỳ xuống lễ nghi chào hỏi hắn, ai ngờ đã có người nhanh tay hơn ta, một tay vội bắt lấy cánh tay này, ta ngước mắt lên nhìn dung nhan đẹp đến xuất thần của Tề Sách, chỉ thấy hắn cong khóe miệng, đôi hắc mâu lấp lánh tia sáng rực rỡ, đẹp đến câu hồn đoạt phách, như tiên nhân giáng trần, một nụ cười đánh đổ mười tòa thành.
Hắn ôn nhuận như ngọc, bảo.
"Đã nói không cần đa lễ."
"Thảo dân không dám."
"Hồi trước ngay cả đá bổn Hầu xuống ao hồ ngươi còn dám, giờ lại giả vờ cái gì?"
Ta chột dạ, ngón tay vô thức gãi gãi chóp mũi. Không dám nhìn vào đôi mắt trêu chọc của hắn, ta vờ như thưởng cảnh ngắm trời, dù ngoài đó chẳng có thứ gì đẹp mắt.
"Hầu gia đến là kiếm phụ thân nhà ta à?"
Kéo câu chuyện đi sang hướng khác, Tề Sách đung đưa chiết phiến trong tay, như có như không nhìn ta. Ta bị hắn nhìn đến khó chịu, cả người nổi lên một tầng da gà da vịt, nhịn không được mà nhanh chóng cất lời.
"Phụ thân ta đang ở trong thư phòng đằng kia. Thảo dân còn có chuyện phải đi trước, không thể bồi Hầu gia đến tận cửa, xin thứ tội."
Dứt lời lập tức lách người rời đi, đi chưa tới hai bước, khủy tay đã bị người giữ lại. Ta kinh ngạc nhìn dung nhan gần sát của Hầu gia Tề Sách, dường như dưới đôi mắt câu hồn của hắn, ta quên cả chuyện phải hít thở, l*иg ngực đè nén, ngay cả cử động nhỏ cũng không dám làm ra.
Tề Sách dung nhan ôn hòa, họa thủy mười phần không nóng không lạnh nói.
"Bổn Hầu không tới tìm Đường lão gia chủ."
"Vậy.."
Ta run run khóe miệng, Tề Sách thấy thế, không khỏi rạng rỡ cười lộ cả răng trắng như sứ, cảm thấy thú vị bảo.
"Bổn Hầu nghe nói thiếu chủ nhà họ Đường có một chiến mã lông đỏ như lửa cháy, bốn vó đua với vũ bão, kĩ thuật điêu luyện, cưỡi trăm dặm cũng không sợ, mỗi ngày phi trên đất đai Cẩm Thành lưu danh vang dội. Nay tâm tình không tồi, bổn Hầu muốn tận mắt chứng kiến phong thái tuyệt diệu của chiến mã cùng kĩ thuật cưỡi ngựa thần sầu của công tử. Không biết ý công tử thế nào?"
Ta khóe mắt co giựt, cảm thấy chỗ bị người nắm nơi khủy tay nóng hầm hậm.
"Hồng Phi chỉ là một con ngựa già, không đáng để mua vui mắt xanh của Hầu gia."
Nghe vậy, hắn cũng chỉ duy trì khóe môi cười đến diễm lệ, nắm lấy khủy tay của ta, một đường lôi kéo theo ý hắn.
"Không sao, nhân lúc trời trong mây trắng, ngươi bồi Bổn Hầu một tí đi."
Ta ở phía sau, kinh ngạc nhìn tên hài tử mới ngày nào yếu đến một cái phất tay cũng khiến hắn ngã túi bụi nay chỉ với một nắm tay rộng lớn của hắn cũng có thể kiềm chế được ta.
Người này tùy hứng đến đáng giận, không quan tâm đến ý nghĩa của người khác, chỉ cần hắn muốn, ngươi tất nhiên phải phục tùng.
Hắn là Hầu gia. Ta là nghịch tử.
Một cái ách xì của hắn cũng đủ khiến ta chết trăm lần.
Nếu không phải thế sự luân chuyển, ta không còn như trước mà đần độn, chỉ sợ đã sớm vỗ một phát lớn vào gáy của hắn phát hỏa rồi.
Quả nhiên, rồng đến nhà tôm không phải họa cũng là thảm họa!
Mễ Bối: Hôm nay sinh thần em trai họ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ biết dẫn nó đi ăn T w T