Sáng sớm, Tiêu Quân Trạch có lòng mà không có sức nằm trong chăn tơ tằm, ho đến tối tăm mù mịt.
Cứu mạng, quá khó chịu.
Một vị y sư thoạt nhìn tiên phong đạo cốt dùng một tay ấn cổ tay y, tay còn lại khẽ vuột chỏm râu, thở dài nói: “Điện hạ vốn đã bị thương hàn chưa khỏi, hôm qua lại hứng gió lạnh, dẫn đến tình trạng bệnh tái phát, lão hủ kê hai đơn thuốc, để xem có hạ sốt không ……”
Thanh Phù ở bên liên tục đáp phải.
Y sư lại dặn dò vài việc lặc vặt như giữ ấm, đóng chặt cửa vân vân, bấy giờ mới đứng dậy hành lễ rời đi.
Lúc này, hoạn quan cao lớn bên cạnh Thanh Phù trầm giọng trách cứ: “Ngươi đúng là vô dụng, khiến bệnh tình của điện hạ thêm nặng, nên phạt hai mươi trượng……”
Thanh Phù còn chưa mở miệng, Tiêu Quân Trạch trên giường đã ho khan nói: “Không cần, để hắn ở lại, các ngươi đều đi ra ngoài.”
Tên hoạn quan kia cúi đầu đáp một tiếng, im hơi lặng tiếng lui ba bước, lúc này mới xoay người rời đi.
Tiêu Quân Trạch tiếp tục ghé vào mép giường ho khan, cực kỳ nhớ nhung thuốc ngậm ho mát rười rượi của mình, aizzz, nếu không có quả dưa hấu ăn tạm cho đỡ đắng miệng cũng được……
Đúng rồi, dưa hấu hiện giờ đang được gieo trồng ở Tây Vực, có cơ hội y phải xem có thể xin vài hạt giống về trồng không.
Tiêu Quân Trạch vừa miên man suy nghĩ vừa bảo Thanh Phù đi pha nước mật ong tới cho hắn giải khát.
Đôi bên làm việc trong thầm lặng, một không có an ủi, một không tạ ơn.
“Thanh Phù.” Qua hồi lâu, Tiêu Quân Trạch nhỏ giọng hỏi, “Ngươi còn người nhà không?”
Bàn tay đưa nước cho y hơi khựng lại, Thanh Phù đáp: “Đều mất rồi ạ.”
Đoạn, hắn định đi lấy muỗng, nhưng thấy điện hạ cầm cốc uống luôn, cảm thấy mình quá qua loa, hắn bổ sung thêm một câu: “Chủ mẫu giúp nô tài nhặt xác tộc nhân, ơn này, nặng tựa Thái sơn.”
Ý hắn rất rõ ràng, hắn đã không có người nhà, không có uy hϊếp, sẽ không phản bội điện hạ.
Tiêu Quân Trạch mơ mơ màng màng, cái tên Thanh Phù ở trong cuốn sách kia được xem là một vai phụ thú vị, hắn một lòng một dạ hầu hạ nhân vật chính, chứng kiến tất cả những cảnh ngộ mà nhân vật chính gặp phải, luôn đi theo sau giải quyết tốt hậu quả, tiếc là không có cách nào giúp nhân vật chính vượt qua bể khổ, giai đoạn trước nghiễm nhiên đóng vai trò như một người trong suốt, cũng chính bởi sự ngoan ngoãn này, đám nhân vật công biếи ŧɦái đều không làm khó hắn, chỉ coi hắn như công cụ, không thèm liếc mắt lấy một cái.
Duy nhất có một lần ở hậu kỳ hắn tỏa sáng vượt bậc, chính là mặc quần áo của nhân vật chính bon chen vào đám loạn quân, dẫn dắt truy binh rời đi, sau đó kết cục của hắn được miêu tả bằng một câu hờ hững rằng: “Đã tìm được thi cốt, mang đi hậu táng”.
Cho nên hôm qua khi Tiêu Quân Trạch vừa nghe đến cái tên Thanh Phù mới cả kinh mất hồn.
Y lại ho khan thêm vài tiếng, không nhịn được trừng mắt, tiến Bắc cái gì, thay tên đổi họ cái gì, đều vứt qua một bên, hiện giờ y bò dậy còn không nổi, mọi kế hoạch đều công cốc.
Nằm một lúc, y cảm thấy nhàm chán, nghĩ đi nghĩ lại, tìm đề tài nói chuyện: “Ừm, Thanh Phù à, ngươi có muốn đổi về tên cũ không?”
Thanh Phù nghi hoặc, im lặng mất mấy giây mới nói: “Bẩm điện hạ, nô tài không có ý này.”
Tiêu Quân Trạch thuận miệng hỏi, “Tân quân kế vị, ta sẽ được phong vương xây phủ, đến chừng đó có thể dẫn ngươi đến đất phong, ngươi có thể làm tổng quản.”
Thanh Phù giật mình, không nhịn được nở nụ cười: “Điện hạ, nô tài là con cháu Đường Ngụ Chi.”
“Đường Ngụ Chi, ai vậy?” Tiêu Quân Trạch khó hiểu hỏi lại, trong sách không nhắc đến người này.