Chương 27

Thời gian đảo mắt trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới cuối tháng tư, Thống lĩnh cấm vệ Hứa Quyết cực kỳ phấn khởi, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của hắn, tiểu điện hạ cuối cùng cũng quyết định làm cho hắn một bộ giáp mềm!

Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, bởi vì có một vị khách không mời mà đến, tới tìm hắn.

“Đệ đệ, đệ sao vậy?” Hứa Quyết nhìn nhóm người trẻ tuổi đội nón cói giấu giấu giếm giếm mò đến cửa, không khỏi kinh ngạc.

Đệ đệ hắn - Hứa Sâm, cũng là cấm vệ triều đình, khác ở chỗ không bị phân đến phủ Lâm Hải Vương, đệ đệ hắn võ nghệ cao cường, cực kỳ nổi tiếng ở giới cấm vệ trong cung, được đại thống lĩnh cấm vệ - tướng quân Chu Phụng Thúc thu vào dưới trướng, là trực vệ của hoàng đế, tiền đồ vô lượng.

“Trong kinh có biến.” Người nọ nghẹn ngào, “Đại thống lĩnh bị gϊếŧ, nếu đệ ở lại, ắt phải chết không thể nghi ngờ.”

Người nọ đè giọng kể lại biến cố trong kinh cho huynh trưởng, mấy hôm trước, Thống lĩnh cấm vệ Chu Phụng Thúc bị Tây Xương Hầu điều đến Thanh Châu làm Thứ sử, tên này chưa đến 40, từng liều chết xông pha, là mãnh tướng của Bắc Nguỵ quân, mới vừa dẫn theo thuộc hạ ra khỏi thành thì Tây Xương Hầu giả mệnh lệnh của hoàng đế triệu người về cung, nói có chuyện quan trọng, vì thế Chu Phụng Thúc một mình quay về kinh thành, nhưng vừa vào cửa cung liền bị mấy chục cung vệ đánh gϊếŧ.

Đám thuộc hạ của Chu tướng quân cũng bị truy lùng sát hại, Hứa Sâm không chỗ để đi, bèn tới tìm huynh trưởng.

Huynh đệ Hứa gia đều là cấm vệ trong cung, nghe thế không khỏi cạn lời.

“Hiện giờ toàn bộ cấm vệ đã rơi vào tay Tiêu Loan, chỉ sợ bị đập đi xây lại là chuyện sớm hay muộn.” Hứa Sâm hạ giọng, “Thống lĩnh vương phủ như huynh, e rằng cũng không làm được lâu.”

Lập lại triều cục, vương tôn triều cũ dĩ nhiên bị chém tận gϊếŧ tuyệt, không có vương phủ, hắn không còn là thống lĩnh vương phủ.

Hứa Quyết thở dài: “Thế đạo này, thật vô thường.”

Đáng thương cho Lâm Hải Vương, đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà sống không được mấy ngày……

Chưa biết chừng đến lúc đó, người ra tay còn là hắn.

*

Ngày tháng ở Lương Viên, Tiêu Quân Trạch sống rất nhàn nhã.

Trái ngược hoàn toàn với thế cục bên ngoài, trong vòng một tháng, Võ Lăng Chiêu vương Tiêu Diệp qua đời ngay sau khi Lăng Vương Tiêu Tử Lương chết được bảy ngày, đây đều là thất tộc nòng cốt của Tiêu gia, còn có cấm vệ của hoàng đế, đại tướng quân Chu Phụng Thúc bị ám sát, Tây Xương Hầu gϊếŧ người đối mặt với chất vấn của hoàng đế chỉ bâng quơ đáp một câu “Chu Phụng Thúc phê bình triều đình, đáng chết”, chuyện này coi như chìm.

Sau sự việc đó, Thanh Phù phát hiện trực vệ tuần tra trong phủ càng thêm thường xuyên, thậm chí có vài lần thống lĩnh Hứa Quyết dùng ánh mắt không rõ nhìn về phía tiểu điện hạ.

Lại nhìn đứa nhỏ vô ưu vô lự nghịch quạt sát trong tay, Thanh Phù nửa là vui vẻ nửa là ưu sầu, hiện giờ hắn đã tìm được thuyền đến tiếp viện, nhưng thuyền kia lớn, có không ít người điều khiển, một mình hắn chỉ có thể nghĩ cách tìm thuyền nhỏ dẫn điện hạ rời đi.

Thuyền nhỏ được cái tốc độ nhanh, mục tiêu nhỏ, dễ ấn nấp, nhưng song song với đó là nguy hiểm lớn, còn xóc nảy khổ cực……

Hắn có lòng muốn tiểu điện hạ học bơi, ngặt nỗi tháng tư trời khá lạnh, khó có thể xuống nước.

Lo lắng Thanh Phù mắc bệnh trầm cảm, Tiêu Quân Trạch tìm lý do điều hắn đi, còn mình thì cầm bộ giáp mềm, nói với vị thống lĩnh râu xồm cao lớn thô kệch: “Ngươi đừng suốt ngày nhìn ta chằm chằm như thế, Thanh Phù bị ngươi dọa chết khϊếp rồi.”

Hứa Quyết nhìn vị tiểu điện hạ không khác gì đứa trẻ ngây thơ trước mặt, chỉ có thể thở dài một tiếng, cung kính đáp vâng.