Chương 25: Sinh không hợp thời

“Thì ra là thế.” Tiêu Quân Trạch gật đầu, thấy lão nông hoảng sợ bèn cười nói, “Đừng lo lắng, lần này ta tới đây tặng nông cụ mới cho các ngươi, các ngươi xem rồi nói cho ta biết chỗ này có đủ không, đương nhiên sẽ không cho các ngươi làm không công, chờ làm xong có thể đến nhà kho nhận một thạch lương thực, coi như khen thưởng.”

Lão nông vốn còn đang sầu khổ, vừa nghe nói có thể nhận một thạch lương thực liền vui vẻ ra mặt, dập đầu liên tục, bảo đảm nhất định sẽ làm tốt.

Tiêu Quân Trạch cười tủm tỉm sai người giao dụng cụ cày cuốc mới cho bọn họ, để bọn họ dùng thử.

Nhóm lão nông ban đầu còn thấp thỏm lo âu, sợ làm hỏng chỗ nào, nhưng thứ này dù sao cũng là đồ trải qua lịch sử thiên chuy bách luyện, chẳng những tiết kiệm sức kéo cho súc vật mà còn tiện chuyển hướng, có thể thích nghi với độ sâu cạn của mương lũng.

Người thạo nghề vừa ra tay là biết có ổn hay không, lão nông không ngoại lệ, chỉ tốn một canh giờ đã thăm dò ra cách sử dụng, nhất thời mặt già khϊếp sợ, hai mắt nhìn lưỡi cày phát sáng……

Tiêu Quân Trạch đứng lâu rồi mỏi chân đặt mông ngồi trên bờ ruộng dâu tằm.

Lá dâu mới nhú, non nớt mềm mại, y giơ tay ngắt hai mảnh, vò vò nhéo nhéo, suy ngẫm vài việc.

Thanh Phù là người biết việc đồng áng, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi giật mình, chần chờ nói: “Điện hạ, nông cụ này cũng được ghi chép lại trong sách sao?”

Tiêu Quân Trạch lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chỉ là ta nhìn thấy nông cụ không đảm bảo, thuận tay cải tiến một chút thôi.”

Thanh Phù nhìn tiểu điện hạ nhà mình, lại nhìn cái cày nho nhỏ, ánh mắt lộ ra ra hoang mang.

“Không hiểu đúng không, tới đây, ta giảng cho ngươi,” Tiêu Quân Trạch lấy ra bản vẽ của mình, “Xem đây, chỗ này là đế cày, chỗ này là tay vịn, đây là cán kéo, chỗ này……”

Thanh Phù nghe chưa đến hai phút đã cảm thấy trời đất quay cuồng, trong đầu như có vô số xúc tua chui ra ngoài, hắn quyết đoán nói: “Điện hạ, Thanh Phù hiểu rồi! Chỉ cần làm theo ngài nói, ắt có lợi cho nước cho dân.”

“Tri âm! Đúng là như vậy!” Tiêu Quân Trạch tán thưởng, “Thanh Phù ngươi hiểu chuyện hơn đám phu tử kia nhiều.”

Thanh Phù khiêm tốn: “Không dám.”

Đám hộ vệ Khương Điển Thiêm phái đi theo cũng rất kinh ngạc.

Bọn họ đều sinh ra trong gia đình bần cùng, thật sự không nghĩ tới Lâm Hải Vương tuổi tác không lớn lại có bản lĩnh như vậy, trong lúc nhất thời, trên mặt có thêm vài phần sùng bái.

Bọn họ tuy là người của Điển Thiêm nhưng qua mấy tháng tiếp xúc với Lâm Hải Vương đều tôn kính y có thêm, dù tuổi y còn nhỏ nhưng không có sự cao ngạo của một thân vương, càng không vênh mặt hất hàm sai khiến, làm người cực kỳ ôn hòa thuần thiện, bọn họ đều cảm thấy có thể làm việc ở phủ Lâm Hải Vương thật là phúc khí tích được từ kiếp trước.

Toàn bộ nô bộc trang viên từ thấp thỏm lo âu đến sau cùng biến thành an tâm, thi nhau cảm ơn, chờ hay tin Lâm Hải Vương còn muốn cải tiến dụng cụ dệt, bọn họ hoàn toàn không kháng cự, Tiêu Quân Trạch hỏi vấn đề của bọn họ, ai nấy đều có hỏi có đáp, thậm chí còn vắt hết óc nghĩ ra vài câu trả tới mới lạ thú vị.

Tất cả nhưng tin tức này đều truyền đến trong tai Khương Tả.

Thời điểm nhìn thấy mảnh ruộng trong trang viên, lão vô cùng khϊếp sợ, song lại không quá kinh ngạc, đi theo Lâm Hải Vương nửa năm, lão đã biết đối phương là nhân tài cơ khí trời sinh, đáng tiếc ra đời trong hoàng gia, mấy thứ này chỉ là thứ để dệt hoa trên gấm.

Lão vừa cảm khái Lâm Hải Vương sao lại sinh không hợp thời, vừa ra lệnh thu lại mấy nông cụ, định bụng hồi kinh sẽ hiến cho Tây Xương Hầu, trải thảm cho con đường tiến thân của mình, về phần đứa nhỏ kia tính tình tốt, chỉ cần lão nói vài câu y chắc chắn sẽ không để ý việc này.

……