Khương Tả cố gắng nhịn cười, nhưng khóe miệng vẫn cong lên: “Điện hạ đang làm gì vậy?”
“Nhàn rỗi không thú vị, thấy được 《 Sách Binh Khí 》của Tổ Bộc Dạ, nên muốn làm theo.” Tiêu Quân Trạch thuận miệng đáp.
“Tổ Bộc Dạ? Điện hạ nói là Yết Giả Bộc Dạ Tổ Xung Chi?” Khương Tả nhanh chóng nghĩ đến người đối phương nói là ai, “Ngài thích thì có thể điều hắn tới thành Chung Ly, để hắn làm binh khí cho ngài.”
Tuy nói vị quan này xem như lang trung lệnh, so ra không tính là quan nhỏ, nhưng với thân phận của Lâm Hải Vương, triệu người tới hỏi chút chuyện vẫn thừa sức.
Tiêu Quân Trạch lắc đầu: “Tổ Bộc Dạ già rồi, trời đông giá rét, vẫn đừng triệu tới thì hơn.”
Trong lòng y lại không nhịn được cảm khái, Tiêu Loan quả nhiên không thèm bận tâm đến y, phái một Điểm Thiêm kém thông minh như Khương Tả tới trông chừng y —— Yết Giả Bộc Dạ là chức quan thoạt nhìn không quan trọng, nhưng lại là sứ giả truyền tống của triều đình, không phải người tâm phúc, cho dù có là hoàng thượng cũng chưa chắc đã điều động nổi.
Tổ Xung Chi lại là người thông tuệ lưu danh sử sách, sao có thể không thấy rõ thế cục rung chuyển, người ta đã sớm đầu quân cho Tây Xương Hầu.
Có điều chuyện này vẫn phải xem mệnh, qua bảy năm nữa Tiêu Diễn thượng vị, Tổ đại nhân có làm tâm phúc của tiên đế sợ là cũng phải “chết bệnh”, đến lúc đó lại xem có cơ hội vớt người này hay không.
Khương Tả nhìn Tiêu Quân Trạch bận tới bận lui, lúc thì gõ lúc lại cắt, lúc chỉ huy thợ thủ công mài giũa mấy dụng cụ nhỏ: “Điện hạ đây là muốn làm binh khí gì?”
Mấy món Lâm Hải Vương làm chẳng những không có góc cạnh, thậm chí còn đang mài những chỗ sắc lẻm thành sáng bóng.
Tiêu Quân Trạch bình tĩnh đáp: “Chưa làm xong, nhưng có thể cho ngươi xem một chút.”
Đoạn, y nhanh nhẹn lấy mấy linh kiện ống tròn không hợp quy cách, treo lên giá gỗ, dùng tơ xâu thành một chuỗi từ nhỏ đến lớn, treo trên không trung, gió nhẹ thoáng qua phát ra những tiếng leng keng kéo dài.
Nghe vào lòng người cực kỳ thoải mái.
“Ta chuẩn bị làm một cái tốt hơn tặng cho hoàng huynh, cái này tặng cho ngươi trước.” Tiêu Quân Trạch đưa chuông gió cho lão.
Khương Tả xoa tay, có chút ngượng ngùng, đồng thời cũng rất cảm động: “Này, này, lão nô cảm tạ điện hạ ban ân!”
Sau đó quyết định mang về, treo ở trong thư phòng của mình, mỗi ngày thả lỏng tâm tình.
Tiêu Quân Trạch nhìn vị hoạn quan sung sướиɠ rời đi, mỉm cười lắc đầu.
Y đương nhiên không có khả năng làm cung nỏ, mấy thứ kia đều cần thể lực, thể trạng này của y có thể bắn được mấy mũi tên?
Tiêu Quân Trạch ngồi trên bàn, rút một linh kiện, đối chiếu với bản vẽ mà mài giũa sửa chữa.
Ở thời đại này, làm mấy vũ khí nóng quá khó, nhưng nếu làm vũ khí bình thường lại hao phí thời gian dài, giá cả đắt đỏ, là một chuyện vượt quá khả năng của y.
Đời sau rất nhiều người đều nói, súng ống là sản phẩm gom đủ nền văn minh công nghiệp, đánh dấu bước chuyển biến trong khoa học kỹ thuật của nhân loại.
Trên thực tế, vào thế kỷ 15 đã phát minh ra thứ vũ khí có thể bắn thủng 3 mm giáp sắt, khi đó không có gì chuẩn hoá, các chuyên gia súng ống cũng không khác gì thợ rèn, nòng súng đều phải đào thủ công, mỗi đinh ốc đều phải do chính mình gia công.
Đương nhiên, làm ra món đồ như vậy cũng có tốt có xấu, sau khi nổ súng sẽ oanh tạc chính mình hay đánh người khác còn phải xem số phận, sửa chữa súng ống gần như là bài học mà mỗi tay súng đều phải thông qua, súng tốt có thể bán với giá trên trời.
Nếu Tiêu Quân Trạch có thể mang theo trang bị hiện đại của mình tới, thứ đồ này y chỉ cần nửa tiếng là làm xong.
Hiện tại không điều kiện, chỉ có thể dựa vào kiên nhẫn, làm từng chút.
Cũng may, thoạt nhìn, nhiệm vụ vẫn có thể hoàn thành.