Bắt đầu từ thời Nam Bắc triều Ngụy Tấn, xưng đế đều dựa trên kịch bản này, Lưu Dụ, Tiêu Đạo Thành, Tiêu Diễn, Trần Bá Tiên đều theo một quá trình nhất định, sau đó sáng lập ra triều đại mới, phía sau có Cao Dương, Dương Kiên, Lý Uyên cũng đều làm vậy.
Không phải Tiêu Quân Trạch có ý kiến nhưng nếu qua mấy tháng nữa y biến thành con rối hoàng đế, vậy thì không hay rồi.
Dẫu sao chiếu theo kết cục chuyện xưa, y như món đồ gia truyền, còn phải sinh con trai……
Aizzz, hối hận, sao lại đi xem văn Hải Đường làm gì.
“Điện hạ, thứ ngài cần đã có.” Giọng Thanh Phù vang lên đúng lúc cắt ngang mạch suy nghĩ của y.
Thứ Thanh Phù mang tới là một thanh đao tước ngọc, cùng với một cây trâm vàng khảm đá quý to bằng đậu phộng.
Hình dạng đá quý bất quy tắc, được cái các mặt đều nhẵn nhụi, dưới ánh sáng lóe lên các màu khác nhau, đây là điểm tương đối xuất sắc của nó.
Tiêu Quân Trạch quan sát một hồi, cảm khái: “Trâm kim cương búi tóc, mặt không phấn cũng đoạn hồn.”
Thanh Phù nghe vậy, đôi mắt sáng ngời, vốn muốn hỏi điện hạ xem ở sách nào, nhưng chưa kịp phát biểu ý kiến, điện hạ đã không chút lưu tình dùng đao tước ngọc cạy viên kim cương trên cây trâm vàng xuống.
Tiêu Quân Trạch nhìn thoáng qua đá quý trong tay, thất vọng lắc đầu: “Hây, chắp vá dùng tạm vậy.”
Hiện giờ đương là mùa đông, dòng người thưa thớt, bởi vì vị quận thủ kia chết quá đột ngột, các hàn môn thứ tộc nháy mắt bị dọa héo rũ, thi nhau đóng cửa không ra ngoài, cũng không tổ chức tụ hội, hại y thu thập tin tức khó khăn.
Mà ngày tháng thì không thể nhàn rỗi mãi thế, có một số việc, nên sớm an bài.
Gần đây y lại sưu tầm được một ít thông tin, phát hiện nếu mình muốn trốn đến Ngụy quốc, ắt không thể dùng thân phận “Lâm Hải Vương Tiêu Quân Trạch”.
Dùng thân phận này, tuy khả năng sẽ thuận lợi gặp được Hiếu Văn Đế, nhưng cũng có khả năng rất lớn là “chết bệnh trên đường”.
Nghĩ vậy, Tiêu Quân Trạch có chút bất đắc dĩ. Hồi Tiêu gia cướp giang sơn đã nảy ra xung đột với Vương thị, một số người của Vương thị sau khi tiến Bắc được Hiếu Văn Đế trọng dụng. Thí dụ như Vương Túc đã lên làm tướng quân phụ quốc, phụ thân, ca ca, đệ đệ của vị tướng quân này đều bị tiên đế gϊếŧ chết, cháu trai mới vị thành niên bị sung làm nô bộc, nếu y thế đơn lực mỏng lên phương Bắc, chắc chắn sống không được tốt.
Hơn nữa, Hiếu Văn Đế một lòng Nam chinh, đến lúc đó muốn “Giúp người Tiêu gia chính thống đoạt lại đế vị” không thành công còn đỡ, một khi thành công, y vẫn phải làm hoàng đế, quy trình nhường ngôi lại khởi động……
Nghĩ đến đây, Tiêu Quân Trạch bứt rứt thật sự, chung quy lại cứ bắt y phải làm hoàng đế đúng không?
Tội gì phải vậy!
Cho nên, y không thể tìm Bắc triều hỗ trợ, không có thế lực của triều đình hỗ trợ, ở thời loạn thế này, vũ lực chính là thứ cực kỳ quan trọng.
Hắn cần một thanh vũ khí.
Tiện mang theo, uy lực lớn, không dễ bị phát hiện, còn có thể giả thần giả quỷ.
……
Bởi vì mục tiêu là trong tháng bảy năm nay phải an toàn rời đi trước khi Tây Xương Hầu soán vị, thời gian tương đối gấp rút, y không bắt đầu từ luyện sắt nguyên thủy.
Chung Ly là tiền tuyến, không thiếu sắt, cũng không thiếu thợ thủ công.
Lâm Hải Vương thích rèn sắt nhanh chóng bị Điển Thiêm Khương Tả biết được, ban đầu lão còn có chút lo lắng, liệu Lâm Hải Vương có làm cung nỏ linh tinh gì không, chẳng lẽ là đang phòng bị lão……
Chờ lão đích thân tới hiện trường, vị hoạn quan hơn bốn mươi tuổi này không nhịn được bật cười.
Chỉ thấy tiểu điện hạ khoác áo lông cừu có mũ, ngồi bên lò luyện cầm một cây búa nặng không đến một cân, đang hăng say gõ sắt.
Theo tiếng gõ sắt leng keng, đôi tai hồ ly mềm mượt trên mũ lúc lên lúc xuống, cực kỳ đáng yêu.