Tiêu Quân Trạch chăm chú nhìn hắn mấy phút, đột nhiên nói: “Mưa này là trời cao ban tặng, ngươi có dám cùng ta vào trong mưa thưởng thức phong cảnh ấy không?”
Sắc mặt nội thị thoắt cái thay đổi, lập tức quỳ xuống dập đầu nói: “Thanh Phù không dám! Nô tỳ biết điện hạ vì Võ Đế bệ hạ quy thiên mà đau lòng, nhưng bệnh thương hàn của ngài chưa lành, thật sự không nên dầm mưa hứng gió!”
“Thanh Phù……” Trên đầu truyền đến tiếng thiếu niên lẩm bẩm, sau đó là một hồi im lặng thật lâu.
Thanh Phù không biết mình đã quỳ bao lâu mới nghe được giọng nói của thiếu niên vang lên: “Thanh Phù…… Tên này, là mẫu thân ban cho ngươi sao?”
“Vâng, nô tỳ năm đó được chủ mẫu cứu, đi theo bên cạnh ngài đã được 6 năm!” Thanh Phù nghe vậy, lần nữa lễ bái.
“Ừm… đại huynh của ta, kế vị bao lâu rồi?”
“Hiện giờ là trung thu, bệ hạ đã kế vị được 10 ngày.” Thanh Phù nhẹ giọng đáp.
“Hừ! Giả!” Thiếu niên tức giận, “Ta không tin, cút, đi mang sổ sách quan trọng trong phủ mấy năm qua đến đây cho ta!”
……
Thật sự xuyên qua rồi!
Tiêu Quân Trạch lật xem sổ sách của vương phủ, mấy lần phải kìm chế xúc động muốn lật bàn, đá đống sách này đi.
Hồn xuyên, Nam Tề, triều Nam Tề thời Nam Bắc Ngụy Tấn, thời gian này, cách lúc Gia Cát thừa tướng mất đã qua hơn 200 năm, cách triều Tùy thành lập còn cả trăm năm, lơ lửng giữa giai đoạn hỗn loạn nhất trong lịch sử Trung Nguyên, một thời đại điên cuồng.
Tin tức tốt là, y xuyên vào hậu duệ quý tộc, là một trong bốn đệ đệ của đương kim hoàng đế, theo thứ tự là đệ đệ nhỏ nhất.
Tin tức xấu là y xuyên sách, vẫn là vai chính thụ trong văn Hải Đường, căn cứ vào cốt truyện, chẳng mấy nữa thúc thúc của y sẽ gi·ết huynh trưởng hoàng đế của y, biến y thành một hoàng đế bù nhìn, chờ hết giá trị lợi dụng sẽ phế bỏ cầm tù y, đăng cơ soán vị, nhưng cũng chẳng được mấy năm tân hoàng qu·a đ·ời, bị quyền thần lật đổ, lần nữa lôi y ra làm hoàng đế bù nhìn, lặp lại quy trình soán vị.
Trong quá trình này, y trở thành món đồ chơi, món thức ăn chẳng những chư công triều đình được thưởng thức, ngay cả sứ thần Bắc Quốc cũng được nếm thử một phen.
So với kết cục thảm hại trong nguyên tác, thân thể gầy yếu lúc này của y chẳng đáng giá nhắc tới, chỉ có thể chứng minh y đã xuyên qua.
A ———
Tiêu Quân Trạch nhìn chằm chằm mặt bàn làm bằng gỗ đàn hương bóng loáng, tưởng tượng ra nó là màn hình di động, y chắc chắn sẽ soạn lên đó một đống gói biểu cảm rít gào.
Khi ấy vì sao y lại click mở văn hải đường!?
Sớm biết sẽ xuyên sách, y đã đi tìm văn tu tiên, dị năng, vu sư gì đó, như vậy có phải y xuyên qua cũng rất ngon không?
Nếu thật sự không được cũng nên đọc văn giải trí, ít ra sẽ không lỗ!
Hối hận, y vô cùng hối hận.
Một lần tiện tay làm y sa cơ lỡ vận, chỉ vì thấy thanh thủy văn như nước lã, muốn đổi gió xem cái gì kí©h thí©ɧ chút!
Hiện tại thì hay rồi, thân thể ch·ết cũng thôi, máy tính còn đang mở, lịch sử xem cũng chưa xóa, liệu có khi nào nó sẽ biến mất theo linh hồn y không!
Không!
Y ngoẻo khi đang thức đêm làm video, chưa biết chừng lại lên tin tức làm ví dụ điển hình để răn dạy thế hệ trẻ về tác hại của việc thức đêm……
Nghĩ đến đây, da đầu Tiêu Quân Trạch tê dại, hô hấp khó khăn, ham muốn xuyên trở lại cũng yếu đi hơn nửa.
……