Chương 19: Quy phục

Một tháng kế tiếp, Tiêu Quân Trạch qua lại vài lần tụ hội, Khương Tả đã thay Lâm Hải Vương chấp chưởng chức thứ sử Bắc Từ Châu, mới đến chuyện nhiều, không rảnh đi cùng y.

Vương quận thủ xem nhẹ y còn nhỏ, song cũng biết thân phận của đối phương không phải là người mà ông ta có thể trêu vào, thái độ vẫn rất cung kính, có hỏi đều có đáp.

Thí dụ như tuấn mã Bắc triều, chỗ ông ta có rất nhiều, đều là ngựa có phẩm chất tốt nhất.

Tiêu Quân Trạch về nhà nói với Khương Tả, nhà quận thủ có chiến mã nhiều không kể xiết, đẹp lắm.

Vương quận thủ nói với Tiêu Quân Trạch huynh đệ nhà mình là văn nhân có rất nhiều kinh luận, thí dụ như《 Thời biến luận 》《 Ngũ kinh tuyệt lục 》《 Chính đại luận 》.

Tiêu Quân Trạch về nói với Khương Tả, nhà quận thủ có 《 Chính đại luận 》 đường huynh ông ta để lại, còn bảo mình đã thấy được sách này trong thư viện của ông ta, đây là sách cống cho hoàng đế Bắc Nguỵ đấy.

Vì thế trong vòng một tháng, từ những nội dung nói chuyện của Lâm Hải Vương với Vương quận thủ, Khương Tả phát hiện Vương quận thủ vẫn luôn lạm dụng quyền hành buôn lậu với người Bắc triều —— Đây cũng không phải chuyện to tát gì, sĩ tộc có ai mà không kiếm trác chút ít, triều đình sẽ không can thiệp, năm đó Thạch Sùng trực tiếp cướp bóc của thương nhân, chỉ cần không cướp của đại tộc, triều đình đều không ngó ngàng.

Mấy tin này đều được Khương Tả biến tấu thay đổi coi như mình tự kiểm chứng rồi viết vào thư gửi về.

Lão không cảm thấy có gì không đúng.

Nhưng mà, sang tháng 12, Tây Xương Vương sắc phong Tiêu Diễn làm Ninh Sóc tướng quân, phòng thủ Thọ Dương, đi uy hϊếp đại tướng quân Thôi Cảnh Tuệ.

Song, nhiêu đó mới chỉ là khúc nhạc đệm.

Thời điểm Tiêu Diễn đi ngang qua thành Chung Ly, lấy lý do tư thông với Bắc triều, thuận tiện hái đầu Vương quận thủ, mang đi gặp Thôi đại tướng quân, tỏ vẻ giúp hắn xử lý sâu mọt.

Bởi vì quay về vội vàng, Tiêu Quân Trạch không nhìn thấy bản tôn của Tiêu Diễn—— thậm chí người này còn không qua đêm trong thành, mà hắn mới đến Lương Viên mấy ngày, không đáng để Tiêu Diễn tự mình tới bái kiến.

“Chủ nhân của Lương Viên đi rồi, nơi này không may mắn, chúng ta vẫn nên về trong thành cư trú đi.” Sau khi Tiêu Quân Trạch biết chuyện, bình tĩnh nói với Khương Tả.

“Cũng được!” Khương Tả thấy Vương quận thủ không còn, mình tốt nhất nên trở về thành chủ trì đại cục, “Cục diện rung chuyển, chỉ có thể đầu xuân lại tu sửa sau.”

Tiêu Quân Trạch gật đầu.

Lúc vào thành, Tiêu Quân Trạch xốc mành cửa, nhìn thấy rất nhiều dân phu mặc quần áo mùa đông mỏng manh, dựa vào nhau sưởi ấm, run rẩy từ từ rời khỏi thành.

Hắn nhếch môi cười.

*

Tháng giêng, Tiêu Diễn tới Thọ Dương mang đi một cái đầu người dẫn tới hiệu quả không tồi, đại tướng quân đóng giữ sáu châu Thôi Cảnh Tuệ cuối cùng cũng phải quy phục, trong trời tuyết tháng giêng dẫn theo con nối dõi, thân mặc áo trắng tới nghênh đón, ý bảo mình bằng lòng quy phục Tây Xương Hầu, Tiêu Diễn ở ngoài thành nói với hắn một thôi một hồi nào là phải trung quân ái quốc, sau đó mới cùng Thôi Cảnh Tuệ vào thành.

Đến đây, đương kim hoàng đế tại vị Tiêu Chiêu Nghiệp mất đi cơ hội cuối cùng có thể có thể lật lại bàn cờ, trên dưới Nam Triều, ở phương diện quân sự đã không còn ai có thể đối kháng Tây Xương Hầu.

Tiêu Quân Trạch chẳng hề bất ngờ, chạy theo bánh xe lịch sử, mấy tháng nữa, Tiêu Loan sẽ lên kế hoạch soán vị, bộ luận này khởi đầu cho hậu kỳ tam quốc Tư Mã gia.

Thông thường việc đầu tiên trong kế hoạch sẽ là chiếm được quân quyền cả nước, kế tiếp thanh trừ quan văn sĩ tộc triều đình theo phe đối lập, lại phế bỏ quyền lực của hoàng đế, nâng đỡ một con rối hoàng đế lên thượng vị. Làm xong những chuyện đó sẽ tới phân đoạn phá hỏng thanh danh của con rối hoàng đế, nào là không lo chuyện triều chính, nào là hoang da^ʍ vô độ, thuận lý thành chương khiến con rối hoàng đế nhường ngôi.

Lúc nhường ngôi còn không thể trực tiếp nhận mà phải do triều thần xin làm, lấy lại đủ thể diện, ra điều ta không muốn thượng vị, là người khác thật sự không muốn ngôi vị hoàng đế này ta mới bất đắc dĩ tiếp nhận.