Chương 18: Mượn đao gi.ết người

Tiêu Loan là ai? Còn trẻ đã để tang cha, là thúc thúc Tiêu Đạo Thành coi ông ta như con mà nuôi lớn, nhưng sau đó ông ta lại gϊếŧ sạch con nối dõi của thúc thúc, người như vậy sẽ để ý đến một Vương thị đã thất thế ư?

Hiện giờ Thôi Cảnh Tuệ có phục hay không, trực tiếp liên quan đến việc Tiêu Loan có thể thuận lợi xưng đế hay không, nếu Thôi tướng quân có một cấp dưới tư thông với Bắc triều, đây chẳng phải là nhược điểm sao?

Về phần bằng chứng?

Tiêu Quân Trạch nhướng mày, suy nghĩ đến đây, y sai người gọi Khương Điển Thiêm tới ăn cơm.

Dạo này Khương Tả đã quen ăn cơm cùng Tiêu Quân Trạch, một là bởi vì đồ ngon, hai là bởi vì thiếu niên khiến lão thả lỏng cảm giác.

Lão tương đối hài lòng với cuộc sống hiện tại.

“Thiêm soái, hôm qua nghe bọn họ nói người Bắc muốn đánh lại đây, không phải ngài bảo không đánh sao?” Tiêu Quân Trạch đưa ra nghi vấn mà một thiếu niên nên có.

“Điện hạ, việc này không ai nói chính xác được.” Khương Tả bất đắc dĩ đáp, “Nam triều Bắc triều cứ cách ba bốn năm sẽ đại chiến một lần, chúng ta chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng, khi quân Bắc xuôi Nam, đánh một trận sảng khoái là được, tuyệt đối không thể bị vây công.”

Tiêu Quân Trạch trách cứ: “Thật là, mọi người không nhịn được sao, ngươi không chọc ta, ta không chọc ngươi, vậy sẽ không cần chạy loạn, thời tiết này ra ngoài rất lạnh.”

“Điện hạ nói đùa.” Khương Tả trêu chọc, “Ngài đã nhiều ngày không chịu ra cửa thưởng tuyết nhưng cũng không thấy điện hạ bởi vì trời lạnh mà nghỉ chân.”

Tiêu Quân Trạch nhận bát canh Thanh Phù đưa, uống một ngụm, nói: “Vương quận thủ kia chơi vui thật, lần trước đãi chúng ta ăn đồ phương Bắc, còn tặng ta một bộ da cừu, nói là lêи đỉиɦ tuyết ngoài vạn dặm mới có được, rất ấm, vương công quý tộc phương Bắc chẳng được mấy tấm đâu.”

Khương Tả ngước mắt, nhẹ giọng nói: “Quý thế sao?”

“Ừm, Vương quận thủ có thân tộc ở phương Bắc mà, bọn họ chắc chắn có buôn bán.” Tiêu Quân Trạch lấy làm đương nhiên đáp.

Khương Tả có chút thất thần uống một ngụm canh hồ tiêu.

Thông tin lão có được càng nhiều hơn, thành Chung Ly này chính là biên cảnh giữa hai triều Nam Bắc, ở Hoài Thủy lại có kênh đào, Nam Bắc giao dịch là chuyện hết sức bình thường, nhưng hiện giờ quân chủ mới của Bắc triều có ý Nam chinh, đặt vị quận thủ có thân tộc là quan lớn ở phương Bắc tại đây có liệu có thích hợp?

Phải biết rằng Thứ sử Vương Cù ở phương Bắc, chính là đường huynh của ông ta đấy.

Lão hạ quyết tâm, viết việc này vào tình báo hôm nay, giao cho triều đình xem xét, chứng minh Điển Thiêm lão cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi.

Tiêu Quân Trạch lại hỏi chuyện tu sửa tường thành: “Trong phủ ta cũng phải tu sửa sao, liệu có ồn lắm không?”

Khương Tả cười nói: “Quận thủ đã quyết định tặng Lương Viên kia cho điện hạ, đến lúc đó ta ra ngoài thành chờ qua mùa đông, sao có thể ồn đến điện hạ? Đợi đến đầu xuân, ta trở về cũng là lúc hai bên đường phố trái phải đều sáp nhập vào trong phủ, sẽ không còn bức bối chật hẹp nữa.”

“Nhưng vừa mới mùa đông, trời đã lạnh như vậy, những người đó có thể làm được bao nhiêu việc?” Tiêu Quân Trạch nâng ngón trỏ, “Xem này, ta chỉ viết mấy chữ, ngón tay đã đông cứng đỏ bừng.”

Khương Tả khuyên nhủ: “Bắt đầu mùa đông hà tất phải viết chữ, đầu xuân lại học cũng không muộn, về phần những tiện dân đó, còn cần một tháng nữa để tập trung, bọn họ có đông chết toàn bộ cũng không dám không làm.”

Tiêu Quân Trạch gật đầu cười bảo Điển Thiêm ăn nhiều chút, món lòng lợn này là món y mới nghĩ ra, hương vị rất tuyệt.

……