Chương 17: Gϊếŧ gà dọa khỉ

Vương quận thủ thấy có người công khai nói ra việc này, chẳng những không lấy làm hổ thẹn, còn tự đắc khẽ vuốt râu ngắn, giảng cho bọn họ biết Vương thị làm sao chiếm được trúc viên để có chỗ đặt chân như bây giờ.

Trong lúc đó, Tiêu Quân Trạch nhìn hoa mai hoa đào đầy khắp núi, như thấy được 3-4 năm trước, nơi này vẫn chỉ là lòng chảo thửa ruộng nông dân vất vả khai khẩn, mồ hôi rơi như mưa để kiếm cách sinh tồn.

Hiện giờ đồng ruộng không thấy, chỉ có biển hoa, tiên hạc, khổng tước, kỳ thạch thịnh cảnh.

Tiêu Quân Trạch chống đầu, bừng bừng hứng thú nhìn vị Vương quận thủ đang thao thao bất tuyệt trước mặt, ánh mắt trong suốt, dịu dàng.

Ở trong mắt y, vị này không phải người, mà giống một con hổ ác ngồi ở vị trí cao, ăn thịt người.

Y không lên tiếng, bên tai liên tiếp vang lên tiếng người khen tặng.

Thời buổi này, quan viên rất thích tụ hội bàn đạo pháp —— ừm, bởi vì Phật giáo hưng thịnh, ngoài nói về Phật, bọn họ còn bình luận về chính trị đương thời, phê bình đối thủ, không khác đời sau vừa ăn BBQ vừa tám nhảm.

Từ trong đống khen tặng thổi phồng của đám hàn môn thứ tộc, Tiêu Quân Trạch đã biết được chi tiết về quận thủ Chung Ly - Vương Đàm Vọng.

Ông ta họ Vương, địa vị cao, tổ tiên xa phải kể đến đại tộc Vương gia Đông Tấn của trăm năm trước, gần là trọng thần Vương Huyền Mạc của tiền triều, thúc phụ của ông ta, nhưng đó đều là chuyện của tiền triều.

Mười mấy năm trước, Tiêu gia cướp đoạt quyền vị của Lưu Tống, từ đó đã không còn trọng dụng Vương thị.

Vả lại Vương thị cũng chướng mắt Tiêu gia, vì thế Vương thị có không ít người tài ba bỏ chạy lên Bắc Nguỵ, được Phùng Thái Hậu trọng dụng, trong đó có một vị tộc huynh của Vương quận thủ, đã làm đến thứ sử Tịnh Châu Bắc Nguỵ, một người cháu cũng làm đến chức thứ sử một châu, xem như tiến tới đỉnh cao quyền lực của một quốc gia.

Về phần người của Vương thị ở Nam triều, vị Vương quận thủ này đã là quan viên tối cao mà Vương thị có thể mang ra khè người.

Nói thì nói thế, tộc Vương thị ở Nam triều của cải phong phú, Nam triều có Dương Châu phồn hoa màu mỡ nhất, hầu như vài huyện đều có đất của nhà bọn họ, còn có một ít tộc nhân rải rác ở Quảng Châu, Nam Xương, cai quản kha khá đất rừng.

Đứng trước tiền đề này, vương quận thủ vẫn gặp trắc trở trên con đường làm quan không khỏi dãi bày một ít cảm xúc thất bại trong buổi tụ hội, cảm khái số mình không tốt, lại bày tỏ với Khương Tả mình sẽ sai người xây dựng tường thành, đồng thời xây dựng phủ Thứ sử trong thành, để Lâm Hải Vương ở thoải mái hơn.

Khương Tả nhiệt tình đồng ý.

Tiêu Quân Trạch không ngăn cản, trong lòng dần hình thành một kế hoạch, y biết nên viết kịch bản gì rồi.

Sau khi tham dự yến tiệc do Vương quận thủ tỉ mỉ chuẩn bị, Tiêu Quân Trạch ra về mang theo một nhành mai cực kỳ tầm thường không có gì đặc sắc, về nhà y bảo Thanh Phù tìm cái lọ, không thêm nước, tùy ý cắm vào.

Thanh Phù lấy làm khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

……

Trở lại trong phủ, Tiêu Quân Trạch hồi tưởng lại lịch sử, một năm này, lòng soán vị của Tiêu Loan không thể đè nén, hiện giờ phàm là người có chí sĩ đều nhìn ra thúc thúc ruột của hoàng đế ôm mục đích gì, về phần hoàng đế Tiêu Chiêu nghiệp đang tại vị, hoàn toàn không có cách nào chủ trì triều chính, cho nên mới vội vã đẩy các tiểu đệ tới đất phong, hòng đoạt được quyền bính.

Hiện giờ người chấp chưởng đại quân Giang Bắc Từ Châu là Thôi Cảnh Tuệ, vị tướng quân này là đối tượng được hai bên mượn sức, gần đây có lời đồn hắn muốn cấu kết với Bắc Nguỵ—— cho nên, theo sách ghi lại, hai tháng sau, Tiêu Loan sẽ phái đại tướng Tiêu Diễn tới trông coi Thôi tướng quân.

Như vậy, bất kể vị Thôi tướng quân này có lòng muốn tiến Bắc hay không, nếu có một vị quận thủ thư từ qua lại với tộc nhân ở phương Bắc, liệu triều đình có khả năng gϊếŧ gà dọa khỉ, dùng người nọ để thị uy Thôi tướng quân không?