Chương 15: Phiền chán

“Đáng tiếc hiện giờ người toàn ăn thực vật, thiếu đi sự tinh xảo.” Thái thú trong thành cười nói, “Nếu là mấy năm trước, ắt phải có chưng mỹ nhân, dùng máu xử nữ của một người, cho vào nồi chưng, sau khi chín đặt lên bàn, sinh động như thật.”

Ý cười ngây ngô trên mặt Tiêu Quân Trạch suýt nữa không giữ nổi, ngón tay cầm bát nổi gân xanh, cũng may yến tiệc chia bàn ngồi, không ai chú ý tới chi tiết nhỏ nhặt này.

Vả lại, thứ như thức ăn chỉ thuận miệng nói, mọi người đều là người trải việc đời, nói nhiêu đó rồi thôi, vẫn dùng canh gà chan cơm ăn ngon nhất, có người nói hắn nuôi mãnh hổ, mỗi ngày đều lấy nghé con làm thức ăn cho hổ, chờ hổ lớn rồi sẽ róc xương đi ngâm rượu, là thứ đại bổ……

Nói một hồi, người trong yến tiệc lại nhắc đến Bắc triều, hoàng đế phía Nam tiện miệng nói một câu cũng xảy ra chuyện, phía Bắc lại có thể chỉ điểm giang sơn.

Đầu tiên là nói đến yêu hận tình thù của Thái Hậu Văn Minh và Ngụy đế, năm đó Thái Hậu Văn Minh nhϊếp chính, không đến mấy năm hoàng đế tự mình chấp chính, Thái Hậu Văn Minh âm thầm độc chết hoàng đế, nâng đỡ hoàng tôn kế vị, cũng chính là đương kim hoàng đế Bắc Nguỵ - Thác Bạt Hoành, mãi cho đến ba năm trước Thái Hậu Văn Minh chết, Thác Bạt Hoành 23 tuổi mới tự mình chấp chính.

“Đứa cháu nuôi này dám ra tay với phụ nhân, không hề có tâm huyết, ấy vậy mà khi Phùng Thái Hậu qua đời, hắn lại ba ngày không ăn không uống, giữ đạo hiếu cho kẻ thù gϊếŧ cha mình!”

“Đã thế còn hao tài tốn của muốn Nam chinh, kết quả bị mưa to cản trở, thuận đường dời đô đến Lạc Dương! Trở thành trò cười cho thiên hạ.”

“Lạc Dương cách Giang Bắc chỉ mấy trăm dặm, sớm hay muộn cũng có một ngày, ta chờ ngựa Hoàng Hà, đoạt lại giang sơn người Hán ta!”

“Nói rất đúng, cạn ly!”

Tiêu Quân Trạch ngồi ở ghế trên, cúi đầu ăn cơm, không để ý tới mọi người, bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến Lâm Hải Vương tuổi còn nhỏ, người bọn họ tôn kính là Điểm thiêm Khương Tả ngồi ở bên cạnh Tiêu Quân Trạch.

Rượu cơm no đủ, lúc này đám người mới nhớ phải thương tiếc Lâm Hải Vương tàu xe mệt nhọc, sôi nổi ra về.

Tòa thành này không lớn, thành tường lại cao dày, là một pháo đài quân sự quan trọng, vương phủ của Tiêu Quân Trạch dĩ nhiên cũng không to được bao nhiêu.

Bên trong Vương phủ quét tước sạch sẽ, tuy nhỏ nhưng không mất đi khí phái vương phủ, trong phủ rường cột chạm trổ, người hầu kẻ hạ, đồ đạc đầy đủ, chỉ cần vác xác vào ở.

Tất cả đều tiến hành đúng kế hoạch, Điển Thiêm Khương Tả có chút lâng lâng, vẫn chưa thoát khỏi dư vị được đủ loại quan lại ủng hộ, có chút cảm khái: “Đáng tiếc hiện giờ đại tướng quân Thôi Cảnh Tuệ thống lĩnh ở Thọ Xuân ngoài trăm dặm, nếu không tất phải đến bái kiến điện hạ.”

Đó là thống lĩnh sáu châu, tay cầm mười vạn quân, quyền thế chỉ đứng sau đại tướng quân Tây Xương Hầu!

Tiêu Quân Trạch ừ mấy tiếng, nói mình buồn ngủ quá.

Khương Tả hãy còn hưng phấn, xem đi xem lại danh mục quà tặng bọn họ đưa tới vương phủ, phất tay sai Thanh Phù đưa điện hạ đi tắm rửa nghỉ ngơi.

……

Trong phủ đã sớm chuẩn bị nước ấm, ngâm bên trong bể tắm, Tiêu Quân Trạch nhăn mày.

Theo lý mà nói, y tạm thời an toàn, Khương Tả là người không kiến thức, dễ lừa dối, về cơ bản bị y thu phục, ít nhất trước tháng 7 năm sau khi Tiêu Loan soán vị, tại Từ Châu này, y sẽ không gặp nguy hiểm.

Nhưng đám quan lại hôm nay, thật sự khiến y thấy phiền chán.