Chương 13: Kính già yêu trẻ

Nghe xong, Tiêu Quân Trạch nhíu mày.

Bởi vì những game mà y thích, nhưng chiến lược trò chơi mà y biết đều không liên quan đến Trung Quốc, cho nên y không hiểu nhiều lắm về lịch sử Nam Bắc triều.

Song đại khái vẫn nhớ Bắc triều nhanh chóng sụp đổ sau khi Nguyên Hoành chết, loạn chiến không ngừng, Nam triều dưới sự chăm lo của Tiêu Diễn sau 40 năm cũng tan vỡ, không chỉ bị hàng tướng phương Bắc trốn tới diệt quốc, mà còn để hoàng đế chết đói.

Nói tóm lại, hai bên đều nát như tương, chẳng qua bên nát ít bên nát nhiều mà thôi.

Nghĩ đến trăm năm sau, Dương Kiên xuất thế, phương Bắc cuối cùng cũng chấm dứt mâu thuẫn Hồ - Hán, lúc này mới có triều Tùy kết thúc hơn ba trăm năm loạn thế.

Nhưng triều Tùy quá nhiều BUG, không vận hành được bao lâu, lần nữa rơi vào loạn lạc, mãi đến khi triều Đường thành lập, lúc này mới coi như chắp vá xong, khai sáng thịnh thế.

Thứ y biết chỉ có nhiêu đó —— tất cả đều là lịch sử khái quát địa bàn, cụ thể trong những năm đấu võ ấy, hành binh lộ tuyến ra sao, y hoàn toàn mù tịt.

Hây, cần phải có một chút thế lực mới được.

Tiểu Quân Trạch đứng dậy sai Thanh Phù buổi tối tìm một cái đại tràng heo về, dùng bột mì rửa sạch, cho vào nồi nước, thêm gừng và đậu nành hầm rục, sau đó mời Điển Thiêm đến cùng ăn.

“Điện hạ.” Thanh Phù phản đối, “Ngài không cần hèn mọn như thế, ngài còn nhỏ, lão không dám làm gì ngài.”

“Ngươi nghĩ đi đâu vậy,” Tiêu Quân Trạch mỉm cười, “Ta chỉ kính già yêu trẻ thôi.”

Thuận tiện tặng phần ăn cho lão già mắc bệnh gút.

Như thế, tới Từ Châu, lão sẽ không dư nhiều tinh lực quản chuyện khác.

Lúc bệnh gút phát tác, đau đớn muốn chết, đây là bệnh mà đời sau đảng uống bia ăn nướng BBQ ngồi lâu thức đêm thường thấy, nguyên nhân chính là do uống chất kí©h thí©ɧ, ăn nội tạng động vật, dẫn tới khớp xương đau nhức.

Đương nhiên, ở thời đại này, loại bệnh đó vẫn cực kỳ hiếm thấy, thứ như nội tạng, bần dân không thường ăn, quý tộc lại càng không thích ăn.

Tiêu Quân Trạch có thể giải quyết vấn đề này một cách hoàn mỹ, dưới tình huống có gừng, tỏi, hoa tiêu, hồ tiêu, hoàn toàn có thể chế biến tràng, ruột, gan, phổi heo thành những món ăn thơm ngon, y là con nít, ăn mấy thứ này không thành vấn đề, nội tạng phong phú dinh dưỡng ngược lại có lợi cho quá trình phát dục của y.

Khương Tả thì khác, thân thể lão thoái hóa rồi, làm hoạn quan nhiều năm hầu hạ người khác, mỗi ngày bọn họ đều phải tận lực uống ít nước, giảm bớt thời gian đi vệ sinh, cho nên thận đương nhiên không tốt, theo Tiêu Quân Trạch quan sát, lão gần như không uống nước, cho dù trong bữa ăn có canh và rượu gạo thay thế cũng không thể sánh bằng nước.

Chỉ cần ăn nội tạng tầm hai tháng, đau đớn sẽ lớn dần, thời đại này trung y mới chỉ đến độ sờ soạng chẩn bệnh, nếu bệnh hiếm như vậy cũng có thể trị, vậy Tiêu Quân Trạch y nhận mệnh.

Càng xảo diệu hơn là bệnh này sẽ không gây chết người, chỉ cần không uống rượu, đổi sang uống nhiều thủy là sẽ dần khôi phục.

Về phần nguyên liệu lại càng đơn giản, có tiền cái gì không mua được?

……

“Thiêm soái, còn bao lâu nữa mới đến thành Chung Ly?” Tiêu Quân Trạch ngồi ở bên cửa sổ xe, giống như cá chậu chim l*иg nhìn ra ngoài cửa sổ, mong ngóng nhìn Khương Tả.

“Điện hạ đừng vội, sắp rồi, còn hơn mười ngày nữa sẽ tới.” Khương Tả an ủi.

Tiêu Quân Trạch thất vọng dựa vào bậu cửa, gác cằm lên tay, mắt nhìn xa xăm.

Khương Tả ho nhẹ một tiếng: “Được rồi được rồi, ra ngoài này cưỡi ngựa một lát đi.”

“Cảm ơn Thiêm soái!” Tiêu Quân Trạch lập tức nhảy bật dậy, cởϊ áσ ngoài to rộng, lộ ra kỵ trang áo tay bó bên trong, ngâm nga một giai điệu chui ra.

……