Tiêu Quân Trạch ra vẻ hưng phấn, cảm ơn huynh trưởng, vốn định nói thêm vài câu, thấy trong mắt huynh trưởng có chút mất kiên nhẫn, y trực tiếp cáo lui.
Tiêu Chiêu Nghiệp cũng không giữ lại, tiếp tục đuổi bắt mỹ nhân của hắn.
Đi đến cung thành Vân Long Môn, Tiêu Quân Trạch leo lên bộ liễn, nhìn thấy rất nhiều triều quan đang chờ ở ngoài cửa, có vẻ là đợi Tiêu Chiêu Nghiệp thượng triều, thấy Lâm Hải vương lên bộ liễn, bọn họ thi nhau hành lễ, sau đó lại mắt trông mày mong nhìn vào trong thành, vẻ mặt ưu sầu.
Tiêu Quân Trạch than nhẹ một tiếng, ở cái thời loạn thế này, chậm trễ chính là cho người khác cơ hội, huynh trưởng của y, quả nhiên không đáng để trông cậy.
……
Cuối tháng 9, Tiêu Quân Trạch thu dọn hành trang lên đường, triều đình ban cho y một trang viên ở phía Bắc Từ Châu, đồng thời dẫn theo một ngàn danh vệ hộ tống, 500 vạn tiền, hai vạn cuốn lụa, mười vạn con ngựa hoàng đế ban cho, coi như là bồi thường cho y phải đến Bắc Từ Châu cư trú, đoàn xe trải dài một dặm, tỏ rõ con nối dõi của hoàng thất tôn quý bất phàm.
Nếu không phải một năm sau mấy trăm người này đều bị gϊếŧ sạch, ngày tháng như vậy tính ra cũng rất hưởng thụ.
Tiêu Quân Trạch ngồi trong xe ngựa, nhìn ngắm phong cảnh ven đường, cảm thấy rất nhàm chán, nhân lúc đoàn xe dừng ở trạm dịch nghỉ ngơi đã đi tìm Khương điển thiêm.
“Khương thiêm soái, Khương thiêm soái……” Giọng thiếu niên réo rắt vui sướиɠ truyền vào trong tai lão thái giám đã hơn bốn mươi tuổi, khiến da đầu lão tê rần.
“Thiêm soái đừng trốn, chúng ta đi cưỡi ngựa đi, ngài nói sẽ dạy ta cưỡi ngựa mà, ăn đồ ăn ta làm rồi thì không thể nói chuyện không giữ lời.” Thiếu niên nhảy tới kéo ống tay áo Khương Tả.
“Ra tới đây làm gì có trường luyện ngựa, đừng quậy, chờ tới Từ Châu, có trại nuôi ngựa mặc ngài chơi.” Khương Tả khuyên nhủ.
“Ta thấy bên ngoài chính là quan đạo nha, cưỡi một lát thôi, một lát thôi ~” Thiếu niên chơi xấu lôi kéo ống tay áo lão, sự thiên chân vô tà này khiến người ta rất khó cự tuyệt, Khương Tả không nói lại y, chỉ có thể nhận mệnh.
“Điện hạ, chúng ta phải nói trước, chỉ có thể chơi mười lăm phút, không thể chạy nhanh, không thể chạy xa.” Khương Tả bất đắc dĩ đáp.
“Được được được, đều nghe ngài!” Tiêu Quân Trạch quyết đoán đồng ý.
Nhưng lên ngựa rồi, chuyện sau đó không phải do lão định đoạt.
Bởi vì không có đội cận vệ đi trước mở đường, xung quanh chỉ có mười mấy kỵ binh hộ vệ, lúc này trên quan đạo cực kỳ hỗn loạn.
Ven đường có thể thấy rất nhiều lưu dân xanh xao vàng vọt, những chiếc xe ngựa cũ nát, hoảng sợ bỏ chạy về phía thành Kiến Khang.
“Đã xảy ra chuyện gì, Từ Châu gặp tai ương hả?” Tiêu Quân Trạch tò mò hỏi Điển Thiêm.
“Hồi bẩm điện hạ, tháng 5 hoàng đế Bắc triều hạ chiếu thư, thu thập dân đinh, chiêu mộ quân đội, chuẩn bị đại quân xuôi Nam, nói là muốn thống nhất thiên hạ. quân dân Từ Châu kinh sợ, rất nhiều người sợ gia đình chia cắt nên phải xuôi Nam, đến Kiến Khang tránh né binh loạn.”
Khương Tả cười giải thích, thấy thiếu niên lộ vẻ khϊếp sợ lo lắng lại bổ sung thêm, “Điện hạ không cần lo lắng, tiên đế đã sớm phái đại tướng Thôi Cảnh Tuệ đô đốc chư quân, đề phòng đại quân xuôi Nam. Hơn nữa, Nguyên Hoành phương Bắc chỉ là người tầm thường, đại quân mới đến Lạc Dương, gặp mưa to cản trở, sáu quân không muốn đi thêm, hoàng đế không có cách nào chỉ còn cách dời đô đến Lạc Dương.”
Việc này truyền thành chuyện cười ở Nam triều, lúc ấy bệ hạ càng thêm chắc chắn trời cao cho hắn kế vị chính là điềm lành, vui mừng vung tay thưởng cho thần tử mấy trăm vạn tiền. Tiêu Quân Trạch có biết việc này, trong sách lịch sử từng điểm qua, nhưng mà: “Binh loạn đã hết, vì sao đám lưu dân đó còn không về nhà?”
Khương Tả lộ vẻ khinh miệt: “Bọn họ không tin thôi.”