Chương 1: Có chút đáng sợ

Tháng 8, Vĩnh Minh năm thứ mười một năm.

Mặt trời chói chang, tiếng cửa sổ kẽo cà kẽo kẹt đầy uể oải, ng·ay sau đó, bầu trời tối sầm lại, mây gió nổi lên, sấm sét cuồn cuộn mà tới.

Tiêu Quân Trạch bị tiếng sấm làm cho bừng tỉnh, y thấy hoa mắt chóng mặt ù tai, cổ họng nóng rát, ngực bụng như bị nghiền qua, thở thôi cũng đau, trong lòng nhất thời hoảng hốt.

Bệnh trạng này, chẳng lẽ phục dương rồi?

Đầu óc trầm nặng, suy nghĩ nhão dính như bùn, Tiêu Quân Trạch ôm đầu, miễn cưỡng vực dậy tinh thần.

Không thể nào, nhiều ngày qua y vẫn miệt mài đúc lại thanh kiếm tám mặt mới thu được, hòng khôi phục tay nghề cổ truyền, cổng lớn không ra, cổng nhỏ không bước, đồ ăn đều là mì gói và pizza cấp đông thay phiên, như vậy mà cũng có thể phục dương, hắn không phục!

Tiểu Quân Trạch miễn cưỡng mở mắt, ngẩng đầu liền thấy một tấm màn lụa màu trắng gạo mỏng manh, mỏng đến nỗi có thể xuyên thấu qua nó nhìn đến hoa văn điêu khắc hình thú trên cột giường làm bằng gỗ tử đàn ngàn năm, tinh tế đến từng sợi lông và đôi màu cọ, tức thì khiến hắn nổi da gà.

Cảm giác, có chỗ nào đó không thích hợp.

Y nghĩ mãi không ra, đẹp vầy mà chỉ để làm cột giường, không khỏi phí phạm của trời.

Không đúng!

Tiêu Quân Trạch hoàn hồn, nhớ tới tối hôm qua hắn thức trắng đêm, tinh thần phấn chấn, không biết mệt nhọc, cắt ghép xong video, lúc xuống cầu thang trước mắt tối sầm, ký ức đứt đoạn……

Xong đời rồi, nơi y ở nói là biệt thự, trên thực tế là phòng dân thôn tự xây, vì sợ tiếng máy tiện lò rèn quấy nhiễu dân chúng, y còn cố ý chọn căn nhà cách xa đám người nhất.

Cho nên, y không chết đột tử…… chứ?

Chỉ nằm một đêm, chắc bị cảm…… thôi nhỉ?

Tiêu Quân Trạch ngồi dậy, xốc chăn muốn xuống giường, ánh mắt thoáng thấy một thứ trắng nõn, y cả kinh chết sững tại chỗ.

Đập vào mắt là một đoạn cánh tay trắng như ngó sen, bên dưới là đôi chân gầy yếu nhìn rõ mạch máu, mu bàn chân nhỏ xinh banh thẳng.

Cơ bắp cuồn cuộn của y đâu, cơ bụng sáu múi xinh đẹp của y đâu, vết sẹo bị phỏng mấy năm trước trên đùi y đâu???

Cổ họng đau rát nhắc nhở y, thân thể này yếu ớt bệnh tật thế nào, chân y vừa rời giường, bên trái đột nhiên xuất hiện một người… hầu? Người nọ ngồi xổm nhẹ nhàng nắm mu bàn chân trái của y, xỏ chiếc giày vàng thêu rồng trắng, Tiêu Quân Trạch nhảy dựng dậy, cái chân trần trụi còn lại quặp lấy cột gỗ lạnh lẽo, mắt nhìn quanh trái phải.

Không ngoài dự đoán, trên chiếc bàn bên phải có đặt một mặt gương đồng, y nín thở, nhảy lò cò tới gần, trong mặt kính vàng nhạt chiếu ra khuôn mặt trẻ con của một đứa bé mới tám chín tuổi, mi cong mắt phượng, mũi cao, sắc môi xanh trắng, trên người mặc bộ bộ đồ màu trắng, hai đầu lông mày nhíu lại, đôi mắt không có tinh thần như mất hồn mất vía, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn đảm đương bốn chữ ‘nhu nhược đáng thương’.

Tiêu Quân Trạch nhìn chằm chằm người trong gương, người trong gương cũng chăm chú nhìn y, hai bên giằng co hồi lâu, mãi đến khi một chiếc áo khoác mềm mại phủ lên vai, người hầu phía sau nhỏ giọng nói: “Điện hạ, mưa to gió lạnh, người mới mắc phong hàn chưa khỏi, chớ để trúng gió.”

Tiêu Quân Trạch quay đầu, nghiêm túc đánh giá vị nội thị này.

Tuổi tác hắn không lớn, tầm 13-14 tuổi, áo ngoài màu xanh lơ, tay áo bó sát, đầu đội mũ, đôi mắt đen đặc như quân cờ, dung mạo thanh tuấn, mang theo vài phần phong độ trí thức, dù là người hầu kẻ hạ, quanh thân cũng toát ra khí chất không kiêu ngạo không nịnh hót.