Chương 4

Tốt nhất là thêm hết tất cả những đối tượng có ấn tượng tốt vào Wechat, lo trước khỏi họa.

Lâm Tâm Tư không ngờ trên đường đi vào toilet lại gặp phải anh ta.

Quán bar được bố trí khá lạ mắt, trên đường vào nhà vệ sinh cần đi qua một hành lang thoáng đãng, rất thích hợp cho khách hút thuốc khi thời tiết đẹp.

Không gian nơi này khá nhỏ, ánh sáng vừa chiếu vào đầu Hứa Gia Bạch, chiếu vào được điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay. Bốn mắt nhìn nhau. Anh ta cười có chút ngại ngùng.

Gã đàn ông bị vạch trò phông bạt rồi bỏ chạy.

Oan gia ngõ hẹp gặp lại.

"Này, không phải nói đi vệ sinh sao? Anh trốn mất rồi hả?" Lâm Tâm Tử sượng trân chào hỏi, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Tôi sợ, tôi sợ rồi, bạn của em quá đỉnh." Anh ta nhăn mũi lắc đầu, hơi giơ tay lên, công khai đầu hàng, "Chiêu trò tán tỉnh đó đều là lừa đảo, thất lần dùng đầu tiên đã thất bại rồi. Khi quay về tôi phải khiếu nại bọn họ mới được".

"Hahahahaha." Lâm Tâm Tư cười to. Cô rất dễ bị chọc cười. Khi cười, đôi mắt cong cong khiến cô càng xinh đẹp hơn.

Xinh đẹp và dễ thương là hai từ khác nhau, xinh đẹp cảm giác lại xa lạ, giống như những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo được trưng bày chỉ có thể nhìn từ xa. Dễ thương lại khác, dùng từ dễ thương thì có chút tục tằn nhưng cũng mang lại cảm giác gần gũi.

Lâm Tâm Tư vốn có dáng người của mỹ nhân nhưng lại ghét bị xa cách. Vì vậy, cô sẽ từ chối bất kỳ yếu tố nào có thể khiến phái nữ cảm thấy khó gần. Cô ấy thường nở nụ cười trên môi, thậm chí đến cả nói chuyện bình thường cũng có thể ngậm cười, điểm cười của cô ấy rất thấp, chỉ cần một câu trêu chọc cô liền sẽ "hahaha" không ngừng. Đàn ông coi việc làm cho phụ nữ cười là một kỹ năng bí mật, còn phụ nữ coi việc dễ dàng bị đàn ông làm cho cười là một kỹ năng để hòa hợp.

Lâm Tâm Tư đang cố gắng hết sức để biến bản thân từ "xinh đẹp" thành "dễ thương" - xét cho cùng, mỹ nhân tuyệt thế thường cô độc, chỉ những cô nàng dễ thương, hay cười mới được nhiều người yêu mến.

Nụ cười của cô khiến Hứa Gia Bạch thả lỏng. Anh ta lắc điếu thuốc trong tay và hỏi Lâm Tâm Tư có phiền không.

Lâm Tâm Tư lắc đầu, nói không ngại.

Hứa Gia Bạch lại hỏi, em có muốn một điếu không?

Lâm Tâm Tư cũng lắc đầu, nói: "Tôi không hút thuốc."

Hứa Gia Bạch ngưng lại hai giây, sau đó dập điếu thuốc đang cháy dở trong tay, cười nói: "Hầu hết những người không hút thuốc đều không thích mùi thuốc lá."

Lâm Tâm Tư cũng cười: "Sẽ có ngoại lệ". Ánh mắt mang ý cười, dưới ánh đèn lóe lên.

Hứa Gia Bạch không khỏi tự bổ não ánh mắt của cô mang theo ý tứ khác. Tâm tư đàn ông luôn dễ dàng bị lay động - chỉ cần cho bọn họ chút dấu hiệu và dung túng cho bọn họ tự huyễn hoặc là được.

Khi Lâm Tâm Tử từ hành lang trở lại quán bar, Hứa Gia Bạch ân cần che chở bên cạnh cô, giúp cô chặn dòng người, tay anh ta cách eo Lâm Tâm Tử chỉ vài centimet, đủ ám muội và đủ ga lăng.

Anh ta bắt đầu nhận ra rằng nhận thức và kinh nghiệm lâu năm của mình cần phải được điều chỉnh, chẳng hạn như tỷ lệ thành công lây được WeChat của một cô gái không liên quan trực tiếp đến ngoại hình của cô ấy. Nhưng cũng ý thức được một số câu nói của người xưa là hoàn toàn đúng, ví dụ như tái ông thất, an tri họa phúc.

Tái ông thất, an tri họa phúc nghĩa là: Ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.

Khi Lâm Tâm Tử sắp về tới chỗ ngồi, anh ta cũng nói: "Có tiện hay không, em có thể kết bạn WeChat với tôi được không?" Giọng điệu của anh chàng chân thành hơn lúc trước rất nhiều.

"...Được." Mỹ nữ ngạc nhiên một chút, sau đó gật đầu. Rốt cuộc, cô thực sự không giỏi từ chối đàn ông.

"Hả? Vậy là cậu kết bạn WeChat với anh ta?!" Đường Ảnh sửng sốt.

Hai người lúc này đang đi bộ về nhà, ban đêm trời có chút mát mẻ, Đường Ảnh mặc bộ đồ ban đầu,khá mỏng, hai tay ôm lấy nhau, nhưng khi nghe thấy Lâm Tâm Tư nói vậy, ngay lập tức thẳng lưng hóng hớt. Chưa nghe hết đã vội nói: "Tên đó phông bạt lắm đấy!"

Lâm Tâm Tử có lẽ hiểu ý cô, nói: "Anh ta khá ngốc, nhưng tớ thực sự thấy anh ta hơi hề hề."

Dùng từ "ngốc" để mô tả người khác giới, với ý nghĩa có phần khen ngợi và thậm chí có chút mờ ám. Suy cho cùng, khi nói đến ngốc thực sự, người ta không có ý nói đến ngốc mà là ngu ngốc.

Đường Anh cười cậu chắc là Đức Mẹ Maria tái thế rồi, cẩn thận sau này sẽ bị anh ta bám dính lấy.

Lâm Tâm Tử nhướng mày nói: "Không sao đâu." Cô dừng một chút, chớp mắt nói thêm: "Dù sao cũng không có nhiều người theo đuổi tớ tới vậy".

Tuyệt đối đừng bao giờ cắt đứt hoàn toàn với một người đàn ông, chính là tôn chỉ của Lâm Tâm Tư. Bởi vì, không có gì chắc rằng liệu người đàn ông mà bạn không quan tâm hiện tại, bạn có thể yêu anh ta vào giây tiếp theo hay không.

Tốt nhất là thêm hết tất cả những đối tượng có ấn tượng tốt vào Wechat, lo trước khỏi họa.

Trước khi đi ngủ, Lâm Tâm Tư vẫn không nhận được tin nhắn của Trần Mặc. Cô ấy tức giận đến mức xóa lịch sử trò chuyện của hai người. Sau đó,nhanh chóng đăng lên dòng trạng thái, đó là một bức ảnh selfie chụp tại quán bar buổi tối với dòng chữ: Một đêm cực kỳ hạnh phúc cùng bạn thân [hoa hồng] [khiêu vũ] [nụ hôn] [rượu sâm panh]. Biểu hiện thị uy trá hình.

Có người like ngay giây đầu tiên - Hứa Gia Bạch.

Cùng với lời nhắn: Tôi mong một phần hạnh phúc của em đến từ tôi. Đi kèm với một biểu cảm ngại ngùng.

Lâm Tâm Tử không tiếng động nở nụ cười. Khi ở một mình, nụ cười của cô cao hơn trước mặt người khác một chút, cô không cười khúc khích như quả bóng mà chỉ hơi cong khóe miệng, nụ cười có phần có lệ.

Chỉ tiếc, niềm vui do Hứa Gia Bạch mang đến không kéo dài được lâu. Năm phút sau, Trần Mặc, người đã lặn mất gần như cả ngày, không hay hoạt động lắm lại đăng trạng thái mới.

Anh đăng lên một đoạn video dài 15 giây, rõ ràng là trong KTV, có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí, một nhóm nam nữ thanh niên từ các công ty Internet tụ tập lại với nhau. Trong video, một cô gái đang hát "Monsters". " bằng micro. Hát rất hay, bốn phía hò reo ầm ĩ.

Ca hát, nhảy múa tưng bừng. Một đòn phản công mạnh mẽ.

Khi Đường Ảnh đang lướt điện thoại trên giường, cô tình cờ nhìn thấy cặp đôi này đang chiến nhau cách nhau chưa đầy năm phút. Cô nghĩ: Xong rồi kiểu gì lần này Lâm Tâm Tư bùng nổ.

Quả nhiên không lâu sau, Lâm Tâm Tử "cốc cốc cốc" gõ cửa phòng ngủ của cô.

"Cậu xem Trần Mặc không muốn sống nữa sao?!" Mỹ nữ trợn mắt, lông mày dựng ngược lên.

Khi một người đàn ông từ bỏ đường sống, khả năng cao không phải anh ta muốn chết mà chỉ là anh ta không muốn tiếp tục với cậu nữa thôi. Nhưng Đường Ảnh đương nhiên sẽ không nói thế, cô chỉ hỏi: "Cậu định làm gì?"

"Tớ tuyệt đối không cúi đầu. Nếu có ngoại lê, anh ấy sẽ không có khả năng xuống nước sau này."

Cô nghĩ. Chiến tranh lạnh đã biến thành một cuộc đấu tay đôi, từ giờ trở đi, cuộc cạnh tranh sẽ là ai tàn nhẫn hơn này hoặc là ai yêu ai nhiều hơn.

Đường Ảnh nhớ tới Lâm Tâm Tư từng nói Trần Mặc chính là người cô nàng từ lâu đã chấm để gả.

Nguyên nhân chủ yếu chính là anh ấy trung thực, còn lý do phụ là anh ấy có điều kiện khá tốt về mọii mặt: có bằng thạc sĩ của Đại học Thanh Hoa, lập trình viên trong một công ty lớn, ngoại hình ưa nhìn, gia cảnh tốt, kinh nghiệm yêu đương đơn giản.

Đường Ảnh từng thắc mắc, tại sao cậu lại coi sự trung thực là tiêu chí đầu tiên để chọn chồng?

Lâm Tâm Tư nói, hôn nhân chính là kéo dài và nhàm chán, một người có thú vị đến mấy thì nhìn lâu cũng chán, thà tìm một người chân thành, đối xử tốt với mình, không phải tốt hơn sao? Tớ vô cùng yêu bản thân mình đó.

Với cô nàng, "trung thực" tựa như số 1 đứng trước các con số, mức lương, ngoại hình, hoàn cảnh gia đình còn lại là số 0 sau số 1. Đúng là số 0 thì quá ít, nhưng nếu thiếu số 1 thì có lẽ sẽ có nhiều hơn 0, chỉ là một nắm cát không thể nắm giữ được nên hãy để nó trôi đi.

"Nhưng hiện tại," Đường Anh phân tích: "Nhưng hiện tại, anh ta với cậu đang giằng co, cậu không đi tìm anh ta, anh ta cũng sẽ không tìm cậu. Hai người cứ cãi nhau như vậy sao?".

" Dù sao cũng đã cãi nhau rồi, nhưng tớ không tin anh ấy có thể không đến tìm tớ?".

Mọi lần, đều là đối phương cúi đầu trước. Cho nên lần này cũng phải là anh - cô tin chắc rằng mình có thể nhìn thấu Trần Mặc chỉ trong nháy mắt: thành thật và chỉ có mình cô.

Đường Ảnh tiễn Lâm Tâm Tư đi, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Nhưng rồi di động nháy sáng, cô có dự cảm không lành.

Biết mà -

"Baby, mau xem cái này đi." Đầu bên kia WeChat là giọng điệu thân thiện, cùng với tài liệu rất không thân thiện được gửi kèm.

Là bà cô già. (từ gốc 婊姐)

Ngay lúc này, Đường Ảnh rất muốn ném điện thoại.

Tên thật của bà cô già là Lưu Mỹ Linh, là khách hàng của Đường Ảnh. Đối phương là pháp vụ của tập đoàn Z - một công ty lớn có trụ sở tại Hàng Châu, mỗi năm đem lại cho ông chủ của Đường Ảnh 5 triệu RMB (RMB - ký hiệu của nhân dân tệ). Nghiệp vụ nhiều nên lượng công việc cũng rất nhiều, chỉ là đối tác yêu cầu không thể thiếu ba vị trí: luật sư hợp doanh, luật sư cao cấp,

Sự phân công công việc của luật sư ở các cấp tương ứng cũng rất rõ ràng, ví dụ như đối tác có trách nhiệm hoàn thiện phương án của công việc chung, luật sư cấp cao chịu trách nhiệm xem xét, luật sư cấp dưới là Đường Ảnh chịu trách nhiệm thực hiện và tất cả những vấn đề nhỏ nhặt khác.

Thời gian qua dần, Đường Ảnh dần dần trở thành trợ lý riêng của Lưu Mỹ Linh, xử lý các vấn đề không chỉ bao gồm các công việc của một luật sư mà còn có cả các vấn đề pháp lý của Lưu Mỹ Linh.

Uất hận chất chứa đã lâu, vì thế mà sau lưng luôn gọi là "Bà cô già"

Gửi công việc vào tối thứ Sáu và ngày nghỉ là việc vô cùng tàn nhẫn. Mà bà cô già càng tai ngược hơn, thường chọn giờ đi ngủ để gửi tài liệu. Không dám giả vờ như không thấy, dù sao luật sư cũng không có khái niệm giờ tan làm.

Đường Ảnh không còn cách nào khác ngoài sồn sồn bật đèn lên, hung hăng đọc file, hùng hổ mở máy tính, bỗng nhiên bộp chộp nhớ ra điều gì đó, sau đó hầm hố nhấc điện thoại lên, cáu kỉnh mà trả lời bà cô già:

"Được rồi, chị yêu, em sẽ xử lý ngay cho chị!".