Giang Phù còn chưa kịp hiểu mấy lời này, ngón tay Tần Hoán đã tiến vào hậu huyệt y.
Tần Hoán vừa hôn vừa dùng tay mở rộng cho y, đùa bỡn đầu lưỡi y, vừa quấy vừa liếʍ đến ẩm ướt. Giang Phù mở to hai mắt ngắm nhìn hàng mi đang run rẩy của hắn, ngón tay hắn thon dài trắng nõn, khớp xương gồ ghề nóng bỏng cọ y đến run cả người, toàn thân hắn được ánh đèn chiếu vào, trắng sáng đến mức gần như trong suốt, rõ ràng là đang làm chuyện dâʍ ɖu͙©, lại bày ra dáng vẻ thành kính đến lạ thường.
Y bị làm đến mức lui cả người về sau, nhưng lại không thể lùi được nữa, đã tương đối tỉnh rượu rồi, mà đầu y vẫn loạn cả lên, trong miệng Tần Hoán có vị hơi ngọt, như mới ngậm đường xong.
Tần Hoán bị y chọc cho cười, "Nhắm mắt lại."
Giang Phù mông lung mà hừ nói: "Ông chủ Tần thân kinh bách chiến nhỉ."
Vẫn còn dám gọi hắn là ông chủ Tần, như biết danh xưng này có thể chọc hắn vậy. Tần Hoán bất chấp mà cắn lên môi y một cái, "Vậy là hài lòng hay là không hài lòng đây?"
Chưa chờ Giang Phù nói ra câu không hài lòng, Tần Hoán đã cho vào hai ngón tay, Giang Phù "A" một tiếng nhấc chân lên muốn đạp hắn: "Anh làm cái gì vậy lão lưu manh!"
Một cước này được Tần Hoán vững vàng đón lấy trong l*иg ngực, hắn ngồi thẳng lên, nguy hiểm mà nheo mắt lại, từ từ đe dọa hắn: "Giang Phù."
Tần Hoán mặc một thân áo sơ mi trắng đã cởi nút từ lâu, lộ ra ngực bụng trắng nõn xinh đẹp, trên ngực trái có một vết sẹo sẫm màu đầy khiêu gợi, như tia chớp từ mạn sườn kéo đến đầu v*. Giang Phù liếc mắt nhìn, muốn rút chân lại, lại bị Tần Hoán nắm chặt sờ soạng, vì vậy y chỉ có thể dùng đầu ngón chân ngốc hề hề mà chọc lên l*иg ngực đối phương, nhẹ nhàng động động, tầm mắt quét đến eo lưng hắn.
Tần Hoán hoàn toàn đánh mất kiên nhẫn, ngón tay tùy tiện xoa nắn đâm chọc mấy cái, nghĩ đến cặp mông to trắng trắng mềm mềm như vậy, hắn không tin mình có thể làm y bị thương, thuận thế tách chân y ra trực tiếp đâm vào. Toàn bộ chí khí của Giang Phù trong nháy mắt đều biến mất vì sợ hãi, nắm cánh tay Tần Hoán khóc gọi: "Tôi không được! Anh cút ra ngoài cho ông, không muốn không muốn không được!"
Tần Hoán không nói một lời, xoa xoa tóc y, lại đâm vào một chút, muốn hôn nhưng y không cho, vì vậy giở lại trò cũ mà liếʍ lên đầu v* y. đầu v* tròn trịa no đủ, hai viên đẹp không sao tả xiết, hắn dùng hai tay nắm lấy tùy ý mà xoa nắn, còn liếʍ mυ"ŧ phát ra tiếng chụt chụt, lại mở mắt ra nhìn, Giang Phù mặt mày mông lung, hiển nhiên đã bị hắn liếʍ đến choáng váng.
"Thật lớn." Giang Phù ý loạn tình mê nói.
Tần Hoán đáp: "Anh mới đâm vào một chút thôi, đừng hòng lừa anh."
*
Giường nhỏ trong phòng thuê dần dần phát ra âm thanh cọt kẹt. Chăn rơi một nửa dưới đất, ván giường có nhịp điệu mà cà lên vách tường, gối đầu được kê cao lên, một tay Tần Hoán vịn lên đầu giường, dồn Giang Phù đang tuyệt vọng vào góc, ép người y cong lên, tách mông y, không chút thương tiếc liên tục đâm vào hậu huyệt mềm mại.
Giang Phù trước giờ chưa hề nghĩ đến làʍ t̠ìиɦ có thể sung sướиɠ đến thế, như linh hồn như muốn bay khỏi thân thể, trôi nổi giữa không trung nhìn xuống bản thân mở rộng chân nằm trên giường. Tựa như hàng vạn nằm đều cô đọng lại, thu gọn vào trong mắt Tần Hoán, y không nhịn được mà nghĩ, thâm thù đại hận cỡ nào vậy, nhất định muốn làm tôi đến chết sao?
Giang Phù có lẽ đã quên mất, nhưng Tần Hoán vẫn nhớ rất rõ ràng, đây đã là lần thứ ba bọn họ làʍ t̠ìиɦ. Mà thân thể Giang Phù vẫn có thể khiến hắn điên cuồng. Vẻ mặt kiêu ngạo sắc bén, nằm trên giường vừa chảy nước vừa mắng người, ánh mắt tàn bạo mà trừng hắn, phía dưới lại cố tình kẹp chặt hơn, tựa như không muốn thả người. Tần Hoán lúc mới đầu còn muốn làm nhẹ nhàng một chút, mà vẫn thường xuyên bị y khıêυ khí©h cho một bụng hờn dỗi, mà khi Tần Hoán đã nổi giận đâm chọc mãnh liệt hơn, Giang Phù liền phải ăn khổ.
Y sẽ giống như bây giờ, vươn cánh tay dài ôm lấy vai Tần Hoán, thấp giọng oan ức nói: "Anh là đồ xấu xa."
Tần Hoán ôm y lên, như ôm trẻ con mà vòng hai chân y quanh hông mình, hôn nhẹ lên gáy y, "Em nói cái gì?"
"Anh đứng núi này trông núi nọ, trêu hoa ghẹo nguyệt." Giang Phù lên án.
Thân thể của thiếu niên như lửa nóng, bộ ngực căng tràn, bụng dưới ẩm ướt của hai người dán sát vào nhau, lúc y nói ra mấy lời này, hơi thở quét qua tai Tần hoán làm hắn ngứa ngáy khó nhịn. Một tay hắn nắm chặt dương v*t Giang Phù, "Em lấy tư cách gì quản anh hửm, Giang Phù?"
Cha già này, dám khıêυ khí©h tôi! Giang Phù bất khả tư nghị hít vào một hơi, "Tôi —— tôi không thèm quản anh, anh bỏ tay ra mau!"
"Anh còn chưa ra, mà em đã bắn ba lần rồi." Tần Hoán bày ra vẻ vô cùng thân thiết nói, "Tôi còn trẻ, muốn tích lũy một."
"Anh không biết xấu hổ!" Giang Phù giận dữ, nhưng cả người còn sức lực, chỉ có thể bấu víu vào người hắn Tần Hoán ngóc đầu chửi, "Anh, có ngon thì đừng trêu chọc tôi, đi mà chơi con hồ ly tinh kia đi, tôi con mẹ nó, tôi lười chơi với anh, lão lưu manh, biếи ŧɦái chết tiệt!"
"Hồ ly tinh?" Tay Tần Hoán càng bóp chặt hơn, "Em đang tự nói mình à?"
"Tôi nào có xinh đẹp như người ta đâu!" Giang Phù thẹn quá thành giận kêu lên.
Yên tĩnh.
Yên tĩnh qua đi, Giang Phù mới ý thức được, không đúng.
Chết rồi!
===Hết chương 6=== #Riz: Tui vừa học online vừa tranh thủ edit, có gì sai sót mong mọi người thông cảm nha...