Ngày hôm đó Tần Hoán dẫn y đi rất nhiều nơi. Đến công viên chơi trò tốc độ cao, cùng nhau xếp hàng chờ mua trà sữa, rồi cùng ăn thịt nướng trong chợ đêm, Giang Phù như một đứa nhỏ chưa được ra đường bao giờ, cái này cũng muốn ăn cái kia cũng phải ngắm, cái nào cũng lôi kéo Tần Hoán đi cùng. Thế nhưng trong lòng y cũng có tính toán, y cố tình dùng nụ cười khờ khạo ngọt ngào của mình cùng mấy hành động ngây ngô trẻ con hòng lấp liếʍ hành vi ích kỷ của mình ban sáng, có lẽ Tần Hoán nhìn ra được, hoặc cũng có thể không, nhưng tóm lại Tần Hoán vẫn chiều lòng y mà làm theo tất cả.
Tần Hoán từ lâu đã biết rõ nhân gian là cái dạng gì. Đối với hắn mà nói, cho dù thế giới này quả thật có rất nhiều thứ đồ chơi lạ lùng thú vị, nó vẫn không đáng để hắn phải lưu luyến. Người phàm là một sinh vật yếu đuối, những thứ mà bọn họ tạo ra đều là ảo ảnh, chỉ cần trong l*иg ngực còn có một trái tim đang đập, đã định trước sẽ phải mục nát.
Thế nhưng Giang Phù lại không như thế. Giang Phù chỉ là một con hồ ly nhỏ tuổi mà thôi, hóa thành người cùng lắm mới có vài năm, lạc ở cái chốn phồn hoa này, có bị dụ đến lóa mắt loạn bước chân cũng là chuyện rất bình thường. Thậm chí, Tần Hoán còn hi vọng y có thể trải nghiệm nhiều hơn một chút, để mà có chút hiểu biết đây đó, dù sao cũng tốt hơn hai mươi năm kia, chỉ có thể ở trong tháp Cực Tinh ngắm trăng mọc sao dời với một lão già tẻ nhạt như hắn.
Giang Phù chơi ném bóng rổ trong khu trò chơi, y mặc chiếc áo hoodie ngắn tay màu đen mới mua hồi chiều, tay áo xắn đến vai, lúc giơ tay lên, lộ ra bắp tay to khỏe rắn chắc. Y hơi híp mắt nhắm vào rổ, trái bóng vẽ thành một đường cong đẹp đẽ trên không trung, vững vàng mà đáp vào rổ, gương mặt anh tuấn vì căng thẳng mà nghiêm lại của y lập tức giãn ra, trong mắt còn chứa ý cười, hai cọng dây buộc theo động tác của y mà lắc lư, y quay đầu nhìn lại Tần Hoán.
Tần Hoán tựa lên máy chơi game mà hút thuốc, như vậy có thể làm cho nụ cười của Giang Phù bớt chói mắt đi một chút.
"Chú, chào chú." Một âm thanh yếu ớt nhẹ nhàng vang lên, Tần Hoán quay đầu, bên cạnh hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cô gái, phía sau cô bé còn có hai người bạn đứng đằng xa cười trộm. "Chú, chú đi cùng với cậu ấy đúng không? Chú có biết cậu ấy học trường nào không?"
Trong mắt Tần Hoán trong phút chốc hiện lên vô vàn những cảm xúc khác nhau. Cô gái này, nghĩ hắn là trưởng bối của Giang Phù sao? Hắn mạnh mẽ nhịn xuống khó chịu trong lòng, nói: "Cậu ấy chưa từng đến trường."
Cô bé sững sờ, hiển nhiên không ngờ được hắn sẽ nói như thế, mặt càng đỏ hơn, muốn đi về, nhưng hai người bạn kia lại cố gắng đẩy cô bé lại đây, nháy mắt như điên nói: "Xin số điện thoại đi, số điện thoại!"
Tần Hoán phun ra một vòng khói, đang muốn nói Giang Phù không chỉ chưa từng đến trường, mà còn không có điện thoại, nhà nghèo đến mức phải bán ruộng, mỗi ngày chỉ có thể đi vác gạch ở công trường kiếm sống —— đột nhiên bên cạnh thò ra một cánh tay kéo hắn lại, Giang Phù xanh mặt lôi hắn ra khỏi khu trò chơi, một cái tay khác còn đang cầm món đồ chơi nho nhỏ dùng phiếu game đổi được.
Bên ngoài đã là nửa đêm. Tần Hoán dập tắt điếu thuốc, nhìn đường cong cánh tay mượt mà của Giang Phù, vươn tay vuốt ve mấy cái, Giang Phù lập tức giống như bị điện giật mà thu tay về.
Tần Hoán cười thầm, "Không chơi nữa hả?"
"Không chơi nữa, đã đổi quà rồi." Giang Phù nhét món đồ chơi nhỏ vào tay hắn, là một cái mô hình gà con phá vỏ làm bằng nhựa.
Tần Hoán nói: "Cái này là cho mấy đứa con nít chơi nhỉ."
Giang Phù hừ một tiếng, thái dương vẫn còn đổ mồ hôi, l*иg ngực hơi phập phồng. Cái mỏ mềm mềm của gà con đâm vào ngón tay cái Tần Hoán.
Hắn lại nói: "Em đang ghen tị à?"
"Ghen cái gì?" Giang Phù không hiểu gì mà quay đầu hắn, "Ghen tị vì anh được nhiều người yêu mến hay sao?"
"Thật ra hôm ở hộp đêm anh đã muốn hỏi." Tần Hoán nghiêng người tới gần, đôi môi dán lên lỗ tai Giang Phù, tựa như đang nói lời tâm tình, "Em tưởng anh lên giường với người khác đúng không?"
Ngứa ngáy nơi lỗ tai bỗng nhiên liên thông đến tim, Giang Phù không chịu được muốn né ra, nhưng y vẫn cứ đứng đó, đôi môi khép mở, phát ra âm thanh tựa như không phải của mình: "Anh sẽ lên giường với người khác sao?"
Đáy mắt Tần Hoán trong giây lát trào lên từng tầng hắc ám, tựa như muốn cắn nuốt y, năm ngón tay đang cầm lấy tay y càng siết chặt hơn. Giang Phù nhìn trái nhìn phải mà nói: "Hình như sắp mưa rồi, sao mà vẫn nóng thế nhỉ..."
Tần Hoán cười lạnh một tiếng, buông y ra xoay người đi về phía xe hơi đã đậu sẵn. Giang Phù thấy hắn mất đi dáng vẻ thong dong thường ngày, tâm tình rất tốt mà sờ sờ mặt, không ngần ngại mà đuổi theo hắn.
Suốt đoạn đường này Tần Hoán không nói một lời nào, xe lại chạy rất nhanh.
Hắn xưa nay vẫn luôn là một người kiên định vững vàng, chưa bao giờ chiến đấu mà không có chuẩn bị, cũng không làm chuyện mà mình không nắm chắc. Nhưng gặp phải Giang Phù, Thần Toán như hắn lại tính nhầm vô số bước.
Trực tiếp lái đến căn nhà thuê nhỏ xíu của Giang Phù, Tần Hoán lôi Giang Phù từ ghế phó lái ra, nắm cổ áo mà hôn lên môi y. Đêm khuya trong khu nhà không có một bóng người, vạn vật đều đen thùi lùi, chỉ có ánh sáng lấp lóe của cái đèn giao thông cách đó không xa, tựa như đang nhìn thấy bọn họ đỏ mặt, nghe thấy bọn họ thở dốc nóng bỏng. Giang Phù dùng chút lý trí cuối cùng kéo quần, nhỏ giọng kề sát lên xương quai xanh Tần Hoán nói: "Vào nhà đã...."
Lúc cửa mở ra hai người gần như ngã nhào vào trong, tay Tần Hoán đã từ sau lưng âm thầm mò vào áo y, "Ầm ——" cửa phòng đóng sập lại, Giang Phù bị đè lên trên, nụ hôn của Tần Hoán như một cái lưới lớn rơi xuống, cuốn lấy con cá vô tội là y.
Căn phòng nhỏ xíu tối thui, đứng ở huyền quan cũng không nhìn thấy gì. Cánh cửa phía sau rất cứng, cọ lên lưng Giang Phù, nhưng đôi môi Tần Hoán lại rất mềm, mấy chỗ được hắn liếʍ qua đều trở nên ngứa ngáy lạ thường, như tranh sủng mà thi nhau đỏ cả lên. Âm thanh môi lưỡi quấn quýt trong đêm nghe càng vang dội, phát ra tiếng nước nhem nhép, hòa vào tiếng mưa rơi bên ngoài.
Giang Phù rât thích hôn môi với Hắn. Sau khi y đã xác nhận chuyện này, đầu lưỡi liền quấn lấy lưỡi Tần Hoán không chịu rời đi, Tần Hoán chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo mà tiếp tục hôn y.
Áo hoodie màu đen bị vén lên, bờ ngực săn chắc căng tràn, nhìn qua dâʍ đãиɠ cực kỳ. Tần Hoán lại ngựa nhớ chuồng(*) mà liếʍ đầu v* y, đầu lưỡi linh hoạt lướt xuống bụng dưới, Giang Phù lúc này mới cảm thấy nguy hiểm cận kề, nhưng khi y muốn khép chân lại thì đã quá muộn. Tần Hoán hừ cười một tiếng, quỳ gối trước người y, tao nhã mà cúi đầu ngậm vào.
Giang Phù như cá rời khỏi nước mà run rẩy không ngừng, liều mạng muốn đẩy hắn ra, lại bị Tần Hoán bắt lấy tay, năm ngón tay đan chặt đè lên cửa, hắn ở phía dưới ngậm vào càng sâu. Tần Hoán vẫn một thân quần áo chỉnh tề, ngay cả tóc cũng không loạn, còn nâng mắt lên mà nhìn y, đuôi mắt nhuốm một màu phong tình lạnh lẽo, làm Giang Phù không chịu được nữa mà đẩy hông về phía trước.
Lúc Tần Hoán ngậm qυყ đầυ y vào sâu trong cổ họng, kɧoáı ©ảʍ cũng nghẹn lại trong họng Giang Phù. Hắn biến thành người cũng chỉ mới có vài năm, làm sao biết tình ái lại còn có nhiều trò như thế, y chỉ vừa nhìn thấy gương mặt nhã nhặn thanh lãnh của Tần Hoán ngậm lấy thằng nhóc của mình đã cảm thấy máu huyết sôi trào, hơi nóng tán loạn trong người, cuối cùng toàn bộ tụ lại dưới bụng ——
"Mau, tránh ra!" Giang Phù hoang mang thất thố mà liều mạng né tránh, hai chân theo phản xạ mà đá Tần Hoán, Tần Hoán sặc một tiếng, cuống họng đột nhiên co lại, Giang Phù mắt tối sầm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, tung toé trên gương mặt duyên dáng của Tần Hoán.
Giang Phù thật sự muốn đi chết cho xong. Y che mắt, xoay người đi lấy khăn giấy, Tần Hoán tự mình lau qua một cái, lại cười hỏi y: "Chưa thử bao giờ?"
Giang Phù há to mồm mà thở, quần áo xoắn như bánh quẩy trên xương quai xanh, hai cọng dây áo lúc lắc trên ngực, "Em đi đâu mà thử được chứ?"
Tần Hoán dịu dàng nói: "Anh cũng chưa thử bao giờ, thế mà lại ăn ngon đấy."
Giọng nói tuy ôn hòa là thế, nhưng tay Tần Hoán đã bắt lấy Giang Phù đẩy người vào phòng tắm, hắn"Lách tách" một tiếng bật đèn lên, là đèn phòng tắm.
Trên tóc Tần Hoán còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y, hắn áo mũ chỉnh tề mà đứng trong không gian nhỏ hẹp của phòng tắm, hỏi y: "Tắm không?"
*
Chú thích: Ngựa nhớ chuồng: ( Ngựa chạy chậm vì nó chớ chuồng) Liên quan đến một câu nói trong Tam Quốc Chí, đề cập đến sự tha hóa vì quyền lực của người dân. Ở đây Riz nghĩ là tác giả dùng nó để chỉ sự tham lam của Tần Hoán. Có gì thì mọi người góp ý với nha ;;v:; ===Hết chương 13=== #Riz: Vẫn là chuyên mục lảm nhảm không liên quan của editor: Má nó mấy thầy cô cứ bảo không có gì phải sợ nhưng cứ một câu trừ điểm hai câu cấm thi thì bảo sao lại không rén ahuhu TvT